21 Thẩm Lực trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:- Cậu có hiểu Lê Hồng không?Diêu Thiên Bình gật đầu lia lịa tỏ vẻ khẳng định:- Tuy chúng mình quen nhau chưa lâu, nhưng mình có cảm giác bọn mình đã biết nhau hàng trăm năm rồi.
22 Dãy Tiểu Hưng An ở vùng Đông Bắc nước ta có rất nhiều cây thông đỏ. . . trăm dặm liền nối thành một vùng giống như một hải dương màu xanh lá cây vậy. .
23 Khuôn mặt cô gái rất đẹp, đúng là hình mẫu anh ngày đêm mơ tưởng, rất thanh tú lại không hề kênh kiệu, rất nhanh nhẹn, hoạt bát nhưng lại không hề mất vẻ nữ tính dịu dàng.
24 Ánh nắng đã tràn ngập trong căn nhà nhưng đứa trẻ sơ sinh vẫn say giấc nồng. Thẩm Thiếp nhìn khuôn mặt trắng hồng của con gái, không kìm được cúi xuống thơm nó.
25 - Mẹ. . . Thẩm Thiếp muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mãi một lúc sau cô mới cất tiếng:- Mẹ à, sao bây giờ mẹ mới về? Lúc nãy con bé quấy quá khiến con xoay sở không kịp.
26 Thẩm Lực liền thực hiện động tác nhảy xa rất chuẩn của giáo viên thể dục, trong nháy mắt đã đứng sau lưng Triển Nhan rồi đáp lại:- Hổ ăn thịt người tới đây!Triển Nhan cười khanh khách rồi mở cửa.
27 Nhưng Thẩm Thiếp vẫn cảm thấy nơi này rất âm u khiến người ta lạnh run người. Cảm giác này rất giống với cảm giác tới tham quan nghĩa trang liệt sĩ khi cô đang còn là học sinh.
28 Thẩm Thiếp lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hai người lại trầm ngâm không nói gì. Cuối cùng lại là bà Châu Thanh Á lên tiếng:- Dạo này Tiểu Lực không về nhà ăn cơm, gọi điện thì nó bảo công việc rất bận.
29 Cuối cùng thì Thẩm Thiếp cũng dần tỉnh lại, Phương Trình đang bế cô. Trước mặt cô là khuôn mặt lo lắng của bà Châu Thanh Á. Tiếng khóc! Tiếng khóc của con cô vẫn văng vẳng bên tai, tiếng khóc đó vọng từ trong lòng mẹ cô.
30 Con bé vén gấu quần lên, Thẩm Thiếp nhìn thấy vết thương trên đầu gối nó đang rỉ máu. - Tiểu Thuần! Không được nói linh tinh!Đột nhiên tiếng một người đàn ông vọng tới.
31 Nếu như người phụ nữ kia chính là nhân vật trong hoang tưởng của cô thì mặt cô ta phải loang lổ những vết vằn đỏ rất đáng sợ chứ. Và với khuôn mặt đó nhiều người đi ngang qua sao lại có thể thản nhiên như vậy được chứ?Cứ nghĩ ngợi hồi lâu, cô thở phào nhẹ nhõm, cô hoàn toàn thoải mái.
32 Thẩm Lực đau đớn gọi tên Tần Nhược Yên. Trong giây lát anh cảm thấy mười đầu ngón tay đau nhói như bị điện giật. - Thẩm Lực à, anh sao vậy?Trong bóng tối chất giọng âu yếm dịu dàng cất lên bên tai khiến Thẩm Lực tỉnh lại.
33 - Nhan Nhan à, em đi ngủ trước đi! Có một số việc anh vẫn chưa kịp kể cho em nghe. Anh sẽ kể cho em sau, em hãy tin anh được không?Thẩm Lực lòng dạ rối bời ôm lấy Triển Nhan sau đó một mình rời khỏi đó.
34 Do vậy Liễu Nhu bắt đầu thuật lại mọi chuyện. Cô nói Giang Địch mới tới làm tại bệnh viện từ năm ngoái, vẻ trẻ trung cũng như khuôn mặt đẹp của Giang Địch đã làm chấn động cả bệnh viện này, và cũng bắt đầu từ đó hoa khôi của bệnh viện - Liễu Nhu - không còn được ưu ái như trước nữa.
35 Kể xong, anh cảm thấy dễ chịu hẳn. Sau đó anh quay ra nhìn Triển Nhan, kinh ngạc nhận ra nước mắt chan hoà trên khuôn mặt cô. Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, anh áp mặt mình vào gò má lạnh cóng của cô.
36 Mới sáng sớm bà Châu Thanh Á đã đi chợ mua đồ ăn, rồi lại bận rộn cả buổi sáng trong bếp để toàn tâm toàn ý nấu một mâm cơm thật ngon. Hôm nay tâm trạng bà rất phấn khởi, bởi con trai bà nói sẽ dẫn bạn gái tới ăn cơm.
37 Năng lượng của hai người được giải phóng hết. Nếu như tình là biển cả thì dục vọng chính là những con sóng lớn. Còn tình yêu chính là con thuyền nhỏ vẫn kiên định vượt qua mọi con sóng lớn.
38 Nghĩ tới đây, cô chua xót rưng rưng nước mắt. - Tiểu Thiếp à, em sao thế? Có chuyện gì mau nói cho anh nghe đi!Thẩm Lực giơ tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Thẩm Thiếp.