21 21: Chuyện tình cảm đâu thể do quốc tịch, tôn giáo, tuổi tác hay nghề nghiệp. . . . . quyết định. Đến với nhau vốn đã là hẹn ước từ kiếp trước. Nhân duyên là thứ khó nói, dù có nỗ lực đến mấy cũng không thể sánh bằng một từ "phận".
22 22: "Nhưng Nhật Nam thì khác, anh ấy vốn dĩ ban đầu đã khác, anh ấy tỏ ra thông minh khi làm việc cùng tớ, nhưng trên phương diện tình cảm, tớ lại thấy anh ấy ngốc nghếch, nhưng vô cùng đáng tin.
23 23: Tôi muốn nói với anh rằng cái ôm của anh thực sự khiến tôi cảm thấy an toàn rất nhiều. Tôi muốn được anh ôm suốt cả đời này, đơn giản vậy thôi. Chỉ cần hơi ấm mà tôi cảm nhận được mãi mãi giống như phút giây hiện tại.
24 24: Hóa ra cuộc đời này vốn là đường thẳng, nhưng vì duyên phận lại có thể trở thành vòng tròn. Đi cả một đoạn dài cuối cùng cũng gặp được nhau. Không biết rằng đã gặp anh lâu như vậy.
25 25: Sau 18 năm ăn tàn phá hại cơm gạo của bố mẹ, em cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ có chuyện " nàng Tô Thị" mà không có "chàng Tô Thị"!
Nhật Nam có bảo anh được nghỉ phép sau đợt vừa rồi, ngỏ ý muốn đưa tôi đi chơi xem như là đền tội vì đã hùa theo mọi người.
26 26: "Đâu có ai yêu vì hình mẫu chứ! Cho đến khi gặp được một người làm trái tim rung động, tức khắc hình mẫu sẽ không còn quan trọng nữa, hoặc là mọi thứ thuộc về đối phương đều trở thành hình mẫu của mình!"
Trong lúc chờ xe bus, tôi lôi sách ra đọc.
27 27 : " Em ước sau này sẽ không phải khóc một mình! Mỗi khi khóc hay đau buồn đều sẽ có anh ở bên!
Anh biết! Em muốn anh ghi nhớ lời hứa khi nãy nên mới làm vậy.
28 28: Chỉ có yêu thôi chưa đủ, phải có nghị lực thép mới có thể đi cùng anh đến suốt đời. Tôi không nên chưa rõ sự tình mà đã giận anh ấy. Vào lúc này cần một cái đầu sáng suốt và bình tĩnh.
29 29: - Cậu có đủ tự tin để đối mặt với anh ấy không?
Tôi cười thản nhiên. Có lẽ là nụ cười lạnh nhất trong cuộc đời:
- Người không đủ tự tin là anh ấy! Tớ hà tất phải nghĩ nhiều làm gì?
- Cậu không mạnh mẽ đến vậy đâu!
- Đúng vậy! Nhưng cuộc sống luôn có ngoại lệ mà! Tớ bây giờ chuyện gì cũng dám!
Gió càng lúc càng lạnh, thổi vài lòng người những giá buốt miên man.
30 30 : " Bạn em có một người chồng nước ngoài giàu có, còn em cũng được một anh giám đốc người Hàn giỏi giang theo đuổi. Bạn em được chồng tặng cho đủ thứ đồ xa xỉ, tối ngày ở bên cạnh chăm sóc, còn em vẫn phải một mình dù là chủ nhật hay ngày lễ.
31 31: "Ừm! Vậy thích, ngưỡng mộ và yêu cũng khác nhau chứ! Với Đăng Anh là thích, với anh Minh Quân là ngưỡng mộ, còn với anh là yêu. Trước đây em cũng từng nghĩ rằng yêu Đăng Anh, cũng từng tưởng rằng yêu thần tượng.
32 "Bánh chín, hai đứa mang hai cặp giò dăm bông trong tủ với sáu cặp bánh qua biếu bố mẹ Nhật Nam. Qua năm phải tính đến chuyện kết hôn đi là vừa!"
Hà Nội những ngày cuối năm lạnh vô cùng.
33 Tết này anh phải trực thâu, dù mới xuất viện nhưng chẳng được nghỉ lấy một khắc nào. Cứ như tối nay, anh hẹn 8 giờ sẽ qua đón tôi cùng đi ăn, rốt cuộc lại lỡ hẹn làm tôi đứng đợi hơn 1 tiếng đồng hồ.
34 34: Và rồi, giao thừa năm ấy, chúng tôi đã trao nụ hôn đặc biệt nhất cho nhau, nụ hôn giao hòa giữa năm mới và năm cũ, nụ hôn tiếp nối, là sự đánh dấu cho tình yêu của chúng tôi.
35 35:Bạn có tin không? Khi mà hai trái tim hòa chung một nhịp đập, ta sẽ cảm nhận được sự xuất hiện của người kia. Và nhanh chóng anh đã tìm thấy tôi. Sau làn mưa trắng xóa là chàng trai mặc cảnh phục xanh tay cầm ô đang chạy vội về phía tôi, chàng trai ấy tôi yêu, chàng trai ấy cũng yêu tôi.
36 36: "Nhật Nam à! Em lại quên mang ô theo rồi! Em muốn đứng ở đây đợi anh đến đón! Em sẽ giữ điện thoại chờ cuộc gọi đến từ anh:" Anh qua ngay!" Nhưng em biết mọi thứ chỉ còn trong tình yêu của chúng ta! Anh không đến và.
37 37: "-Tớ trong lòng cậu rốt cuộc cũng như nét phấn trên bảng, chỉ một cái gặt tay là sạch mọi thứ, còn anh ấy, đối với cậu là nét mực trên trang giấy, dù tẩy thế nào cũng không mất được.
38 38:"Cho đến khi. . . anh gặp em ở trường đại học. . . . Một cô bé vô tư nhưng mang nhiều mơ ước. Kể từ giây phút anh biết em có tình yêu mãnh liệt với nghề cảnh sát, anh mới hiểu rằng chúng ta vốn dĩ không chung đường.
39 39: "-Tae Sung! Anh điên rồi! Tại sao lại lôi cô ấy vào việc này?
- Vì cô ấy là mạng sống của anh không phải sao?"
"- Anh nghĩ là tôi sẽ rút quân vì cô ấy sao?"
Tae Sung dí đầu súng vào cổ tôi.
40 40:Mọi chuyện cứ thi nhau ập đến khiến tôi không kịp phản ứng. Cùng lúc mất đi tình yêu và người thân, thực sự rất khó để thích nghi.
Tôi ở trong cơ quan công an phối hợp điều tra gần một ngày thì được về nhà.