Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu! Chương 40

Chương trước: Chương 39



40:Mọi chuyện cứ thi nhau ập đến khiến tôi không kịp phản ứng. Cùng lúc mất đi tình yêu và người thân, thực sự rất khó để thích nghi.

Tôi ở trong cơ quan công an phối hợp điều tra gần một ngày thì được về nhà. Tôi chẳng nhớ họ hỏi những gì, và tôi đã nói những gì? Hóa ra cái duyên của tôi với ước mơ ấy lại chính là như thế này, bị lôi vào một mớ hỗn độn, sau đó được mời đến một căn phòng, ngồi yên vị ở ghế và trả lời tất cả những câu hỏi mà vị cảnh sát đưa ra. Một kết cục nực cười vô cùng.

Ra đến cổng, tôi gặp Nhật Nam. Anh đứng ở đó đợi, nhưng khi thấy tôi đi ra lại dường như không muốn tiến lại. Chúng tôi nhìn nhau bằng những biểu cảm riêng biệt, ánh mắt anh xót xa buồn bã khác với cái phức tạp của tôi. Tay anh nắm chặt, buông thõng xuống hai bên. Bộ cảnh phục vẫn trang nghiêm, dáng đứng trang nghiêm, tất cả đều trang nghiem khiến tôi cảm giác xa lạ vô cùng. Nó cũng giống như ước mơ ngày bé, đối với tôi mà nói, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể nắm lấy, nhìn thấy nhưng không thể với đến.

Trời lại đổ mưa, mưa lớn xối xả như muốn gột rửa tất cả nỗi buồn nơi trần thế, nhưng nỗi buồn trong lòng lại ngày một dâng lên. Tôi đang khóc nhưng không ai biết rằng tôi khóc. Và có lẽ anh cũng đang khóc. Tôi đứng ở đầu bên này, anh ở đầu bên kia. Chỉ nhìn nhau mà không rời đi, cũng không chạy đến để hỏi han hay oán trách dù chỉ một câu.

Phố vẫn đông người, người ta vội vã để trốn tránh cơn mưa này. Nhưng chẳng phải dù chạy nhanh đến mấy, phía trước vẫn còn mưa đó hay sao. Chạy nhanh chỉ sợ trượt chân sẽ bị ngã, chạy nhanh quá chỉ sợ nước mưa sẽ bắn lên người. Cũng giống như tôi và Nhật Nam. Phải chăng quyết định yêu anh là quá vội vàng, quá tùy tiện, để rồi giờ đây mới nhận ra rằng thế giới chúng tôi đang sống hoàn toàn khác nhau, khi cả hai đã có quá nhiều kỉ niệm đến nỗi chính những điều đẹp đẽ ấy trởi thành hung khí làm tổn thương trái tim vốn chưa từng một lần bị trầy xước.

Tôi có lẽ đã quyết định lấy những chuyện đau buồn này ra làm lí do để đường đường chính chính đi ra khỏi cuộc đời anh. Vậy nên cũng sẽ vô tình rời đi như khi xuất hiện.

Có lẽ trong quãng thời gian này chỉ có duy nhất bốn bức tường chứng kiến sự yếu đuối này, tiếng thút thít sau tấm chăn bông, gối ướt đẫm nước mắt mặn chát. Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu lần mặt trời lặn rồi mọc, nắng lên rồi mưa xuống dầm dề.

Căn phòng tối mịt này tôi lại thấy thích đến lạ kì. Tôi ghét ánh nắng, ghét cả sự ồn ào ngoài kia. Những thứ đó cứ như đang chế giễu sự tuyệt vọng trong tôi vậy. Chìm vào bóng tối và sự tĩnh lặng nặng nề, tách mình khỏi thế giới của mùa xuân đang tràn ngập, và chìm đắm trong những cơn đau triền miên. Nếu như quá sức chịu đựng sẽ cắn thật mạnh vào da thịt, và rồi nhận ra rằng vốn dĩ trái tim đã làm tê liệt mọi cảm xúc hiện tại.

Tôi không rời khỏi giường, nhưng cũng không có được giấc ngủ nào trọn vẹn. Mẹ ngày ba bữa sẽ đều mang đồ ăn vào phòng, và lần nào cũng còn nguyên mang ra. Mỗi lúc như vậy, mẹ chỉ ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt tóc tôi rồi ôm lấy tôi vào lòng. Mẹ cũng sẽ im lặng, không gặng hỏi gì cả, vì mọi nỗi đau mà tôi đang trải qua, mẹ đều hiểu cả. Nhưng chuyện này cũng không hẳn là không tốt với một kẻ vô tích sự như tôi. Chí ít cũng có thể lấy nó làm lí do hợp lí cho việc hủy bỏ hôn ước với Nhật Nam. Một lí do hoàn mĩ để giải thích cho mẹ, nhue vậy cũng sẽ không làm tổn thương bà. Chỉ là bây giờ dù có khuyên nhủ gì cũng đều là vô dụng. Những cái ôm ấy chí ít cũng làm tôi an tâm mà thiếp đi, nhưng chỉ một lát thôi, khoảnh khắc mà Nhật Nam rút súng chĩa vào Tae Sung, rồi tiếng súng lạnh rát xoẹt qua tai, Tae Sung ngã xuống, chiếc áo trắng nhuốm máu..... lát sau tôi lại đứng giữa một vách núi, lạc lõng, sợ hãi, bị trượt chân rơi xuống cái vực sâu tôi tăm đáng sợ kia.....

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa hòa lẫn cùng hàng nước mắt mặn chát, cảm giác như nước thấm sâu làm mềm nhũn cả da mặt. Nắm chặt lấy tấm ga trải giường mới biết hóa ra mình còn sống, hóa ra chỉ là cơn ác mộng. Nhưng chúng không chỉ đến một lần, chúng lặp lại mỗi ngày, chỉ cần chực cho tôi nhắm mắt lại, chúng lại thi nhau đeo bám vào tiềm thức. Đến nỗi tôi sợ cả chính giấc ngủ.

Có lẽ căn phòng này an toàn hơn bất kì nơi nào trên thế gian này, có lẽ tôi sẽ trốn trong đây cả đời mà không dám ra ngoài. Ở trong đây và trốn tránh ánh nắng đáng sợ ngoài kia.

Có tiếng bước chân khẽ khàng, tiếng mở cửa cũng rất khẽ, rồi chiếc rèm nhung bị kéo lại một góc, rồi một bàn tay ấm nóng nào đó đặt lên vai.....

Tôi theo bản năng quay đầu lại, đúng vậy! Cái dáng hình quen thuộc, nụ cười ấm áp, bộ quần áo màu vàng đang ngồi cạnh tôi. Giờ mới nhận ra anh Minh Quân luôn là người xuất hiện khi tôi đau khổ nhất. Giống như bị rơi vào vòng xoáy và sự xuất hiện của anh là điểm tựa duy nhất tôi có thể bấu víu lấy. Anh ngồi ở bên, che đi một nửa ánh sáng yếu ớt len lỏi qua cửa sổ, mỉm cười, rất gần, rất gần.Vội vàng ngồi dậy ôm lấy anh mà nức nở ý như một đứa trẻ đang làm nũng. Anh chỉ im lặng đáp trả cái ôm đó, lâu lâu sẽ vỗ vỗ vai tôi. Đó là cách mà anh an ủi tôi, im lặng nghe tôi khóc, khóc thật lớn, từng giọt rơi xuống như trút hết bao nhiêu ấm ức bấy lâu. Khóc càng lớn, nước mắt càng nhiều lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, tựa hồ quên được tất cả ngay sau đó. Cho đến khi chỉ còn tiếng thút thít rất nhỏ, anh mới buông tay ra, vuốt gọn tóc xõa trên mặt tôi.

- Xem nào! Cô bé của anh trở nên xấu gái từ khi nào thế? Anh còm nghĩ về đây sẽ lại thấy nụ cười vô tư của em như lúc trước cơ đấy!

Vô tư? Phải chăng chính là vì sự vô tư ấy đã ngấm ngầm giết chết hạnh phúc hiện tại của tôi, vốn dĩ đã nghĩ đến một kết cục đẹp đẽ, giống ngư cách chúng tôi bước vào cuộc đời của nhau, nhẹ nhàng, yêu nhau khi còn mông lung không biết gọi tên cảm xúc của mình, bình yên trải qua những ngày mùa thu đẹp đẽ, những buổi chiều mùa đông ấm áp trên con phố nhộn nhịp, buổi hẹn hò mùa xuân lãng mạn, vốn dĩ đã nghĩ đến một kết cục viên mãn, anh là chú rể, còn tôi sẽ thật xinh đẹo trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, sánh bước bên người con trai tôi yêu nhất. Rốt cuộc tất cả chỉ là tôi tự nhuyễn hoặc bản thân mình, đều là tự ảo tưởng ra.

- Để anh chải tóc cho em. Sau đó em uống hết li sữa này, rồi đứng dậy đi tắm rửa, thay một bộ đồ thật đẹp, trang điểm thật xinh, và ra ngoài đi dạo. Chẳng biết chuyện gì ghê gớm đến mức có thể biến cô gái mạnh mẽ của anh thành ra thê thảm như thế này chứ? Em nói xem, em trước đây mang lại hi vọng cho anh, để anh tin vào thế giới này một lần nữa, mà giờ em thành ra như vậy, anh có nên ghi nhớ lời nói của em trước đây không?

Chẳng hiểu sao có anh ở đây tôi cảm thấy an toàn vô cùng, sự gần gũi ấy chỉ khiến tôi muốn nói ra tất cả mọi thứ.

- Em... đã... hại Tae Sung.... Nhật Nam.... vì... cứu em... đã ... bắn... bắn.... Tae ...Sung....! Chúng em.... sẽ.... không.... không có... hôn ... hôn lễ nào diễn ra... cả.

- Em hại Tae Sung, em nghĩ vậy sao?

- Tất cả... là..... là do em... mà ra!

Anh Minh Quân cầm cây lược nhẹ nhàng chải từng lọn tóc rối cho tôi, rồi vuốt gọn chúng sang một bên.

- Em có biết sứ mệnh của một người con trai là gì không? Đó là bảo vệ cô gái họ yêu thương khỏi mọi hiểm nguy và mang đến hạnh phúc tuyệt vời nhất cho cô ấy. Nhật Nam không ngoại lệ! Lúc mà Tae Sung chĩa súng vào em cũng là chĩa súng vào tim Nhật Nam. Nó khi ấy lo sợ hơn lúc nào hết. Nhưng vì Nhật Nam là người kìm chế cảm xúc rất tốt, nên nó luôn tỏ ra bình thản vô cùng. Người ngoài nhìn vào nghĩ là sắt đá, nhưng thực ra không phải. Khi mà mọi người đang cố gắng dùng biện pháp tâm lí để giải quyết mọi chuyện, chỉ có Nhật Nam là người duy nhất phát hiện ra quả bom đang phát những tia sáng nhỏ trong ngực áo Tae Sung, chói vào cổ em. Và chính cái lúc mà sự sống của em đặt ở trên lưỡi dao, nó chỉ có duy nhất một lựa chọn, đó là nổ súng. Vì nếu quả bom phát nổ, em cũng sẽ biến mất. Ngay sau khi Tae Sung bị bắn, chỉ còn không đầy 4 phút nữa, bom sẽ nổ, cũng chính tên ngốc ấy đã tự tay phá bom. Một tên đại ngốc từng hai lần không dám tỏ tình với em, chỉ vì nghĩ em có tình cảm đắc biệt với anh, và Đăng Anh, mối tình thời niên thiếu của em quay lại, tên đại ngốc ấy đã sẵn sàng giúp cậu ta ở cạnh em. Nó dù cho thông minh đến mấy, đứng trước người con gái mình yêu vẫn chỉ là một tên ngốc không hơn không kém. Một tên ngốc đã nói với anh rằng:" Em sợ người trong lòng cô ấy là anh nên không dám ngỏ lời! Anh giúp em được không? Giúp em hỏi thử rằng liệu cô ấy có tình cảm với anh, hay là em vẫn còn cơ hội!" Và tên ngốc đó đã hoàn toàn mất phương hướng khi em rời đi. Nó rơi vào khoảng không mông lung khi không có em, trở thành một tên điên cuồng vì công việc.

Tôi hít thở thật sâu, tự trấn tĩnh bản thân mình:

- Anh..... Nhật Nam đã từng nói..... sẽ không vì em.... mà rút.... quân. Lúc ấy.... em thực sự..... thực sự hiểu.... em chẳng là gì so với .... sự nghiệp cao cả của anh ấy....!

Anh Minh Quân lại cười ôn nhu, xoa xoa đầu tôi rất nhẹ.

- Ngốc ạ! Em nghĩ một mạng người nói bắn là tự ý bắn được sao. Tae Sung chết, Nhật Nam đã bị kỉ luật rất nặng, nó cũng xin rút khỏi danh sách ứng cử thăng hàm rồi, vì mọi cố gắng của nó, đều là vì em. Nhưng giờ em không cần, nó còn cố gắng để làm gì nữa? Anh Thư à! Nếu không có phát súng chí mạng ấy, rất nhiều người sẽ phải chết, trong đó có em. Quyết định bóp cò là không hề đơn giản đối với Nhật Nam, vì sau nòng súng là cả một mạng người. Hai đứa từng ở bên cạnh anh khi anh bị ruồng bỏ, tin tưởng anh khi anh bị cả xã hội này quay lưng. Hai đứa giống như em ruột của anh, còn hơn cả thế nữa. Anh chỉ mong hai đứa có thể hạnh phúc, chỉ sợ rằng giữa muôn vàn khó khăn này lại để lỡ mất một tình yêu đẹp. Nếu quên đi một người cần cả một đời, vậy tại sap lại không dùng cả cuộc đời để yêu người đó?

- Nhưng ngay từ đầu... tình cảm của chúng em đã... là sai lầm!

- Sẽ không là sai lầm nếu em cho nó là điều dĩ nhiên. Em bây giờ phải thật mạnh mẽ! Một cô gái có thể tiếp sức mạnh cho mọi người xung quanh vực dậy, vậy tại sao chính bản thân mình lại không thể?

Anh kéo tôi đứng dậy, lại mỉm cười thật nhẹ.

- Em có thể mở lòng với anh, anh tin em có thể làm được. Bây giờ thì vào trong tắm rửa, mặc một chiếc váy màu xanh da trời, đi một đôi giày thể thao, và trang điểm thật xing đẹp. Nhớ phải mang theo cây ô này vì có thể chiều nay trời sẽ mưa đấy!

Tôi hiểu ý tứ trong câu nói của anh. Anh Minh Quân muốn tôi đi ra ngoài, và cũng là nhắc nhở tôi rằng chẳng có ai sợ tôi bị ướt mưa như... Nhật Nam.

Tôi lắp bắp trong miệng:

- Cảm ơn anh... vì hôm nay đã đến!

Anh chỉ cười rồi lặng lẽ rời đi. Không chỉ mình hôm nay mà là lời cảm ơn cho nhiều ngày trước nữa. Cảm ơn vì đã xuất hiện, cảm ơn vì sự gặp gỡ này.

Tôi sẽ ra ngoài và không quên cầm theo cây ô ban sáng anh Minh Quân đưa khi sáng. Nhưng tôi vốn không có ý định dùng đến nó. Nếu mưa, tôi muốn được dầm mưa thật lâu, sau đó về nhà uống một li trà gừng mẹ pha, lên giường đắp chăn ngủ một giấc thật sâu. Sáng mai lại bắt đầu một ngày mới.

Nhưng cửa vừa hé mở, tôi đã thấy Nhật Nam đứng ở bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía tôi. Vội vàng đóng khóa cửa thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần chậm một tích tắc, anh sẽ lọt ngay vào trong này. Khác với suy nghĩ của tôi, anh không gõ cửa, cũng không lớn tiếng gọi. Chỉ là một sự tĩnh lặng, đến nỗi có thể nghe thấy cả hơi thở rất gần, rất ấm của anh. Lát sau anh mới khẽ lên tiếng:

- Bây giờ em định ra ngoài sao?

Tôi không đáp, chỉ biết dựa đầu vào cửa và nước mắt lại cứ như thế mà ứa ra.

- Em có thể đi ra ngoài được là tốt rồi! Em yên tâm! Anh biết em cũng không muốn gặp anh nên anh sẽ không vào trong đâu. Chỉ cần đứng ngoài này và biết rằng em vẫn còn ở trong đó nghe anh nói là được rồi. Anh mấy hôm trước vốn nghĩ khó khăn cản trở chúng ta chỉ là lí lịch của em, anh hôm đó chỉ muốn nói với em rằng đừng lo lắng gì cả, anh đã có cách giải quyết. Nhưng có lẽ bây giờ đó không phải là vấn đề giữa chúng ta nữa rồi. Cuộc hẹn ngày 14 tháng 4 có lẽ anh chẳng còn tư cách để đợi em nữa. Vậy nên anh... đã xin tình nguyện đi nằm vùng ở biên giới. Có thể là một vài tháng, cũng có thể là một vài năm. Cho đến khi chuyên án đó kết thúc, có lẽ mọi thứ cũng dần quay về đúng quỹ đạo của nó.

Anh đang ở rất gần tôi. Người con trai mà tôi yêu, chỉ cần mở cánh cửa này ra tôi sẽ thấy anh, nhưng tôi không đủ dũng khí. Ngay đến cả hai từ " xin lỗi" cũng không thể đến trước mặt anh mà nói được. Xin lỗi vì đã trách nhầm anh. Xin lỗi vì đã không hiểu cho nỗi lòng của anh. Tôi vốn không xứng đáng trở thành hậu phương vững chắc của anh, trở thành người con gái anh yêu thương. Chỉ vì một chút khó khăn mà đã không tin tưởng anh, một chút khó khăn mà vô duyên vô cớ hận anh. Nghề chọn anh và cũng chọn luôn hạnh phúc trăm năm cho anh. Còn tôi chỉ là một kẻ thất bại trong cuộc cá cược này đến tận hai lần.

Tiếng anh lại khe khẽ men theo hơi ấm chút ít truyền qua khe cửa:

- Sau này không có anh ở đây, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng ăn linh tinh rồi bỏ bữa, trời lạnh thế này, em lại hay bị ho nên đừng ăn nhiều kem, đồ cay và chua dù em rất thích nhưng chúng rất có hại cho dạ dày đấy, còn nữa trời lạnh ra ngoài nhớ phải mặc thật nhiều áo vào, mang theo ô đề phòng trời mưa, em phải tập sử dụng bản đồ để nếu lạc đường còn biết tra, lên xe bus phải để ý điểm đến, nếu sang đường khó khăn quá thì tìm thang bộ hoặc đường hầm mà đi...... Còn nữa.... ! Dù anh không thể thực hiện lời hứa khi trước, nhưng anh hi vọng em cũng sẽ không khóc một mình nữa. Có chuyện gì buồn thì phải mở lòng với mọi người, đừng miễn cưỡng cố chấp tự ôm hết vào mình. Anh..... chỉ mong em có thể như trước đây, ngày nài cũng thật vui vẻ, không phải phiền não vì bất kì chuyện gì!

Rồi mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Tôi dần khụy người xuống, cố bịt chặt miệng để không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt cứ thế lã chã lã chã rơi không ngừng. Từng chút một của anh tôi đều ghi nhớ, từng hơi thở, từng giọng nói, đến cả tiếng bước chân rất khẽ...

- Anh... đi đây!

Và thế là anh rời đi. Tôi chẳng thể mở nổi cánh cửa này ra vù sự hèn nhát của bản thân mình. Vẫn biết yêu anh là sai! Gặp anh là sai! Nhưng tôi vốn dĩ không hề hối hận, không hề mảy may hối hận. Chỉ là sự nuối tiếc cho sự tương phùng ngắn ngủi này. Không ngờ lại phải dừng lại ngay khi bông hoa đầu tiên chuẩn bị nở rộ.

Tôi chạy vào phòng, nhìn xuống dưới sân trước chung cư. Bóng dáng anh thân thuộc nhỏ bé giữa khoảng không rộng lớn, chốc chốc lại quay lên nhìn về phía tôi. Nhưng có lẽ anh sẽ không thể thấy được tôi sau lớp rèm nhung này. Cứ như vậy, bóng anh khuất dần cùng những hạt mưa nặng nề. Mưa đến thật đúng lúc, chính là khi con người ta trở nên bất lực và đau đớn nhất. Phải chăng nó muốn gột rửa mọi nỗi buồn của con người. Một nỗi buồn miên man, một sự bế tắc không lối thoát.

Sáng hôm sau quả là một ngày nắng đẹp. Mẹ tôi gõ cửa gọi tôi dậy, khuôn mặt vui vẻ lạ thường. Bà đưa cho tôi một phong bao trắng. Là thư gửi từ cơ quan công an thành phố. Tôi mở ra xem, một con dấu đỏ cùng dòng chữ ghi rất rõ ràng: cho phép kết hôn. Tôi sững người, cứ ngỡ là đang nằm trong lớp chăn dày kia và tiếp tục mơ vậy. Một giấc mơ tôi nghĩ nó không nên có, nếu không với cái bản chất tham lam này sẽ khiến tôi nuối tiếc vô cùng.

Nhưng đó là thật, mẹ tôi cũng xác nhận đó là thật. Tôi run tay cầm tờ giấy hỏi mẹ:

- Chẳng phải mẹ theo đạo thiên chúa hay sao?

Mẹ cười ôn nhu đáp:

- Là trước đây! Nhưng mẹ đã sửa lại lí lịch từ rất lâu rồi. Mẹ căn bản không tín ngưỡng thiên chúa, cũng hiểu được dự định của con. Mẹ nghĩ đây có lẽ là điều mẹ nên làm cho con nhất.

Tôi vội chạy xuống nhà, chạy thật nhanh lại chỗ làm việc của Nhật Nam. Nhưng thấy Đăng Anh đang đứng ở trước cổng, nhìn rất xa.

- Nhật Nam! Anh ấy đâu rồi?- Tôi hớt hải thở không ra hơi!

Đăng Anh đưa mắt về phía con đường phía trước:

- Anh ấy vừa khởi hành!

- Đi đâu?

- Đi biên giới nằm vùng!

Tôi chẳng hỏi thêm gì, chạy thật nhanh theo con đường ấy chỉ mong có thể đuổi kịp anh.......

" - Nếu một ngày nào đó em biến mất, anh sẽ thế nào?

- Anh sẽ ở đây đợi em! Vì anh tin em nhất định sẽ quay lại. Anh sợ nếu anh đi tìm em, khi em quay lại không thấy anh, chúng ta sẽ lạc mất nhau!

- Nếu em mãi mãi không quay lại?

- Vậy thì anh vẫn sẽ đợi! Anh sẽ không yêu bất kì một ai khác ngoài em."

" - Anh muốn ăn gì?

- Ăn thịt nướng đi!

- Mình thịt nướng thôi sao?

- Vì em thích ăn thịt nướng!"

"- Này cô kia! Tôi đã dặn bao nhiêu lần là phải mang ô theo còn gì! Nếu bị cảm lạnh thì phải làm thế nào chứ?"

"- Xuống nhà đi! Anh mang đồ ăn cho em này! Lần sau còn nhịn đói giảm cân là coi chừng đấy nhé!"

" - Sau này anh muốn con mình giống ai?

- Dĩ nhiên là giống cả hai chúng ta! Chúng nó sẽ xinh đẹp như em và thông minh như anh!

- Vậy anh thích trai hai gái?

- Một trai một gái! Anh sẽ dạy võ cho con trai , còn em dạy con gái chơi đàn!"

"- Em mặc bộ váy này thế nào?

- Cô dâu xinh đẹp nhất mà anh từng thấy!

- Đây không phải váy cưới mà!

- Nhưng trong mắt anh em luôn là cô dâu của anh mà!"....

Dù có đuổi theo đến mấy, chiếc xe đó cũng đi khuất mất rồi. Tôi chỉ còn biết quỵ gối xuống mặt đường mà khóc nức nở. Hóa ra khi anh nói rằng anh có thể giải quyết lại là như thế này. Tôi còn nghĩ khi ấy anh định bỏ nghề để đến với tôi nên mới không dám trả lời anh. Hóa ra là ông trời trêu đùa hạnh phúc của chúng tôi. Hóa ra tôi vẫn còn cơ hội trở thành cô dâu của anh!

# # #

Thời gian cứ lững lờ trôi qua từng ngày, từng mùa. Đã là mùa thu thứ ba kể từ ngày chúng tôi gặp nhau và yêu nhau, mặt hồ vẫn tĩnh lặng và êm ái như vậy. Từng đợt hoa sữa nhẹ nhàng rơi mang theo cái hương thơm ngào ngạt không thể pha trộn của thủ đô. Chút nắng ráng chiều chiếu qua từng kẽ lá ánh lên màu đỏ thẫm dưới mặt nước với những đợt sóng li ti. Con phố vẫn rất náo nhiệt, người qua lại tấp nập, nhưng không vội vã. Ai cũng muốn nán lại để tận hưởng cái khoảnh khắc hoàng hôn lãng mạn này. Riêng tôi ngồi một mình trêng ghế đá, mở một bản nhạc nhẹ và tự tận hưởng không gian riêng của mình.

Từ khi Tae Sung mất, công ty như mất đi trụ cột chính. Hầu hết nhân viên đều vì sợ liên lụy mà bỏ việc. Chỉ còn lại lác đác vài người thân tín trung thành quyết không rời bỏ công ty. Tôi cùng với chị Lan, còn có cả anh Hoàng, sau khi thi hành án xong cũng quay về góp sức. Ban đầu đúng là rất khó khăn trong khi nguồn vốn vốn dĩ là thiếu hụt từ trước, từ sau vụ lùm xùm ấy uy tín lại càng đi xuống, khách hàng cũng giảm nhiều. Nhưng rất may, tất cả đều cố gắng, bây giờ đã quay lại quỹ đạo cũ.

Trời tối nhanh thật đấy, mới đó mà phố đã sáng đèn, xung quanh hồ những đèn đỏ rực cũng thi nhau tỏa sáng, phía xa xa lấp lánh những ánh sao bạc trên nền trời đang dần đen kịt. Men theo con đường nhỏ ven mặt hồ, tôi thả từng bước thật nhẹ nhàng, hít hà hương vị của mùa thu thật sâu, thật lâu. Vốn dĩ trên đời này có những nghịch lí rất khó giải thích, chỉ là càng muốn gỡ lại càng bị lún sâu vào trong. Tôi cũng từng bị chúng làm lu mờ đi lí trí của mình, để rồi ngu ngốc đánh mất đi một người quan trọng.

Hơn 3 năm nay không có lấy một tin tức gì ở anh, việc anh đi nằm vùng ở biên giới nào, tôi từng dò hỏi rất nhiều, ngay cả Đăng Anh cũng không hề biết. Tôi muốn đi tìm anh, đưa cho anh xem tờ giấy đó. Tôi muốn đến trước mặt anh nói lời xin lỗi, tôi muốn nói với anh rằng tôi sai rồi. Nhưng việc duy nhất tôi có thể làm, đó là đợi anh quay lại, ở đây và đợi anh quay trở lại.

Từ lúc nào đã đi gần hết nửa vòng hồ, tôi vẫn đi tiếp và thả mình vào những suy nghĩ mông lung. Chiếc váy nhẹ nhàng tung bay theo từng đợt gió, cả tóc cũng thướt tha cùng tró trêu đùa. Những bông hoa bên hồ xinh tươi như muốn vươn hương xa hơn nữa. Tôi nhìn xuỗng mũi giày từng bước, từng bước di chuyển rất chậm, và rồi dừng lại. Một mảnh giấy màu đỏ quen quen thu hút sự chú ý của tôi, không phải bỗng nhiên mà tôi nhặt nó lên, chỉ là vì, trên đó có nét chữ của chính tôi "n♡t". ...

" Không mong kiếp sau gặp lại, chỉ mong đời này nên duyên! Thế gian duy nhất một chuyện, nguyện nắm tay em đến cùng!"

Lại lag một trò đùa của tạo hóa, khi cái tấm ghi nhớ của cuốn tiểu thuyết bị lạc trong phòng làm việc của tôi lại nằm ngay ở đây. Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Nhưng cũng không có lời giải thích nào phù hợp hơn, khi tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp nụ cười trìu mến ấy!

Nhật Nam đứng trước mặt tôi, bộ cảnh phục chĩnh chạc, hai tay buông thỏng. Anh cười che đi nửa ánh đèn lung linh trên tán lá, tôi phút chốc sững người không dám tin vào mắt mình. Chỉ là dù có mơ hay thực, tôi cũng muốn được gặp lại anh. Đến khi gặp lại lại muốn xác nhận là thực hay mơ. Tôi không kìm được chạy đến mà ôm anh thật chặt. Quả là thần kì, khi anh đã giúp tôi đi hết nửa vòng hồ còn lại. Mùi hương quen thuộc pha lẫn với hơi thở ấm áp rất gần mà bấy lâu nay tôi vẫn mong nhớ. Ba năm đằng đẵng không anh thực sự sẽ chấm dứt tại thời điểm này.

Giọng nói anh lại khe khẽ thủ thỉ bên tai:

- Anh không cần bất kì hạnh phúc nào khác ngoài em! Chỉ cần được trọn duyên đời này kiếp này là hạnh phúc rồi! Chúng ta đừng buông tay nữa nhé!

Tôi ôm chặt lấy anh, để mặc nước mắt rơi ướt đẫm vai áo anh:

- Nếu như em khi ấy miễn cưỡng thêm một chút như mọi lần khác, có thể chúng ta sẽ không mất nhau lâu như vậy!

Anh lại thủ thỉ bên tai:

- Để anh nắm tay em nhé! Em rất hay đi lung tung, nhỡ lạc đường lần nữa. Về cùng anh, như vậy cả đời này cũng không lạc nhau!

Và mùa thu ấy, cũng giống như mùa thu đầu tiên, chúng tôi lại ở bên nhau ............

- HẾT-

Loading...
Loading...