61 Ngày đầu tiên làm thực tập sinh, Thư Tình trôi qua vô cùng gian khổ. Bởi vì không có kinh nghiệm công tác cho nên trong hai tháng đều phải đi theo bên cạnh thư ký Ngô để học tập.
62 Trong thang máy, thầy Cố quần áo chỉnh tề vô cùng bình tĩnh vịn thiếu nữ say rượu đang nghiêng ngả, đứng cùng còn có vài hộ gia đình ở lầu trên, trông thấy hai người như vậy thì vẻ mặt cũng ngạc nhiên.
63 Trong rất nhiều tiểu thuyết đều nói, người say rượu sẽ không nhớ rõ buổi tối trước mình đã làm ra chuyện kỳ lạ gì. Thư Tình trợn tròn mắt, nhìn trần nhà trắng noãn, ngay cả dũng khí rời giường cũng không có.
64 Tất cả văn kiện trong công ty đều là văn kiện cơ mật bởi vì muốn về sớm, hai người khác đều đưa tư liệu đã phiên dịch xong cho Thư Tình, đợi cô xử lý xong khâu cuối cùng, sẽ đưa toàn bộ cho tổng giám đốc.
65 Trong đại sảnh sáng rực của tầng 23 chỉ còn rải rác vài nhân viên, cả người mệt mỏi căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bận rộn. Cố Chi bước nhanh đi qua mỗi gian phòng làm việc, cuối cùng dừng trước cửa ra vào của phòng phiên dịch.
66 Thư Tình gửi văn kiện đến email của Trình Ngộ Sâm, sau đó gọi cho anh một cuộc điện thoại rồi mới rời khỏi công ty. Nội dung cuộc nói chuyện vô cùng ngắn gọn, Trình Ngộ Sâm chỉ hỏi một câu: “Xác nhận không sai?”Cô đáp: “Tôi đã kiểm tra cẩn thận, chắc là không có bất cứ vấn đề gì.
67 Giấy viết thư là loại giấy đơn giản nhất, trên ô vuông màu lam nhạt là người viết thư, chữ viết tự nhiên khí khái. Thư Tình:Sau khi em ngủ, anh đã nghĩ thật lâu để làm sao nói cho em chuyện này, lại cảm thấy điểm yếu của ngôn ngữ không thể nào nói hết tình cảm như anh nghĩ, cho nên cuối cùng anh lựa chọn cách này: Anh chỉ nói mà em thì chỉ nghe.
68 Thư Tình định nói không cần nhưng hôm nay Cố Chi dạy ở trường, cô lại không có xe, nếu muốn chạy về thành phố C, nhất định phải ngồi ở trạm tàu lửa, sau đó mua phiếu chờ xe, đợi đến khi cô trở về, có lẽ.
69 Lòng Thư Tình rối bời, cúp điện thoại, cầm trong tay mà không biết nên nói cái gì. Cố Chi tức giận, cô biết điều đó. Khi anh hỏi cô “Vì sao không nói cho anh” với giọng điệu vừa tỉnh táo lại thong thả, cô biết được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn tột cùng.
70 Tay Trình Ngộ Sâm suýt nữa đã chạm được vào lưng Thư Tình, sau đó chỉ cần dùng sức một chút, cô có thể hoàn toàn bị anh ôm lấy. Nhưng vì câu nói lạnh như băng của Cố Chi.
71 Con người luôn luôn phải học trút gánh nặng, tiếp tục lên đường. Nếu không trong cuộc đời quá nhiều thăng trầm, tất cả đều đeo trên lưng thì sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ bị ép tới mức không thở nổi.
72 Trong phòng không hoàn toàn đen kịt, rèm cửa hơi mở ra, ánh sáng lờ mờ bên ngoài chiếu vào khiến trong phòng trở nên mông lung. Thư Tình chui vào trong chăn của mình, che kín người, sau đó ngoan ngoan nhắm mắt ngủ.
73 Lúc Cố Chi tỉnh lại, hiếm khi không rời giường luôn. Ánh mặt trời sáng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo thành một vầng sáng trên khuôn mặt Thư Tình, mà cô ngủ say sưa không biết gì, lông mi dài như bàn chải nhỏ ở dưới mí mắt, nhìn vô cùng dịu dàng.
74 Ngô Du và Thư Tình đụng phải nhau trước cửa thang máy, Thư Tình tiến không được mà lùi cũng không xong. Nhất là khi cô thấy Ngô Du nhìn vào bó hoa cúc trên tay cô với vẻ mặt vô cùng khó coi, khiến cô thoáng cái cảm thấy xấu hổ.
75 Trình Ngộ Sâm ngồi trên ghế tựa, nhìn hai người đứng trước bàn làm việc. Vẻ mặt Ngô Du nhìn rất bình tĩnh, ngược lại Tiêu Ý vội vàng mở miệng giải thích cho cô ấy: “Tổng giám, Ngô Du không phải loại người như vậy, cho dù nhất thời xúc động gửi lá thư của ngài lên diễn đàn thì cũng không hề có ác ý! Tôi quen cô ấy nhiều năm như vậy nên biết rõ cô ấy làm người như thế nào, xin ngài suy xét thận trọng!”Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: “Tiêu tiểu thư, phiền cô về phòng làm việc của mình trước đi, Ngô Du là cấp dưới của tôi, tôi nghĩ mình biết rõ nên xử lý chuyện này như thế nào.
76 Trước khi đi, Ngô Du gặp Thư Tình một lần tại quán cà phê. Thư Tình cười chúc mừng cô, trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng tu thành chính quả. Ngô Du nhìn chiếc Volvo màu đen đỗ bên đường, bên cạnh cửa là người đàn ông khuôn mặt thanh tuyển đẹp mắt, kiên nhẫn đứng chờ Thư Tình.
77 Vào đầu tháng năm, Cố Chi lại đại diện đại học C tham gia một hoạt động liên kết. Trước khi đi, trưởng khoa Kim tự mình gọi anh đến văn phòng, cười tủm tỉm nói chuyện này, cuối cùng còn nói với thái độ hòa ái dễ gần: “Mấy ngày hôm trước, bên trên và trưởng khoa của khoa ngoại ngữ trường Bắc còn nói tôi để ý cậu, nói cậu tuổi trẻ tài cao, rất tài hoa.
78 “Cậu còn mặt mũi quay lại Bắc Kinh sao? Cái đồ hung thủ giết người này!” Giọng nói lạnh như băng, thậm chí còn mang theo cả sự căm hận phá tan không khí vốn đang lưu luyến dịu dàng.
79 Tháng năm qua đi, nhiệt độ tăng lên đột ngột, nắng hè nóng rực đập vào mặt, mặt trời sáng loáng cũng biến thành thứ không hề đáng yêu. Trung tuần tháng sáu, Thư Tình chỉ hận khu nhà và công ty không ở cạnh nhau, như vậy cô có thể tránh khỏi một đoạn đường nóng như chảo lửa dưới địa ngục.
80 Lúc Cố Chi đi toilet, Thư Tình chậm rãi đi dọc theo hành lang, không ngờ một cánh cửa bên tay trái đột nhiên mở ra, một ông cụ người Pháp mái tóc hoa râm đi ra, lúc trông thấy cô thì ông cụ ngẩn người.