181 Tiếu Hồng Ba nói:- Chủ nhiệm Hàn, mấy nhà máy đều bị mất điện. Mấy ngày nay đều phải dừng làm việc mấy giờ rồi. - Tôi sẽ lập tức liên hệ kiểm tra. Hàn Đông nói, lập tức goi điện thoại tới Phòng quản lý, nói với Cốc Cương:- Mạng lưới điện trong Khu công nghiệp đã xảy ra chuyện gì.
182 Âu Đạo Khôn thấy Hàn Đông, liền vội vàng đứng lên nói:- Chủ nhiệm Hàn, sao anh lại xuống đây? Có chuyện gì anh cứ gọi điện tôi lên là được mà. Hàn Đông cười cười nói:- Cũng giống nhau cả mà.
183 Bình minh, từng trận gió lạnh thổi qua, khiến tâm tình người ta thoải mái hơn. Hàn Đông hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào xe, đồng thời mở nhạc của Để Lệ Quân.
184 Vừa nghe câu nói của Kiều Hiếu Nghĩa, Hàn Đông liền giật mình, không biết vì sao đột nhiên ông ta lại quan tâm đến việc này. Nghĩ lại, liền hiểu ra là chuyện gì.
185 Hàn Đông suy nghĩ một chút, trong chuyện này, Phương Trung, Hàn Văn Học hiển nhiên cũng chẳng có gì tốt đẹp, tìm đến bọn họ cũng chẳng có được tác dụng gì.
186 Ủy ban nhân dân thành phố Quang Vinh nhận được tin tức này, Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương ngay chiều hôm đó đã triệu tập cuộc họp làm việc của Chủ tịch thành phố, quyết định do Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc toàn quyền phụ trách việc này.
187 Nhận được điện thoại của Hoàng Văn Vận, Hàn Đông lập tức lái xe đi tới Huyện ủy. Thư ký Tề Bằng của Hoàng Văn Vận vẫn giống như trước, rất khách khí, trong mắt vẫn là cảm giác về sự ưu việt không che dấu được, có lẽ theo y thấy, chính mình chính là đại biểu cho là Bí thư huyện ủy, ngoại trừ lãnh đạo Thành ủy, cũng không cần khách khí với người nào ở huyện- Hàn Đông đến đây, ngồi đi.
188 Hiện giờ Phạm Đồng Huy đã là thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sau khi Lăng Tụ Giai rơi đài, trung ương cũng chưa tiến hành điều chỉnh gì đối với nhân sự của tỉnh Tây Xuyên, trên cơ bản là tiến hành chỉnh hợp bên trong Tỉnh ủy Tây Xuyên mà thôi.
189 Hàn Đông thở dài một hơi, Kiều Hiếu Nghĩa này rốt cuộc vẫn là quá để ý đến địa vị- Nói như vậy, ba em vẫn là cảm thấy bối cảnh của anh không đủ thôi, San San, em tin anh chứKiều San San quay đầu, trong mắt lóe ra tia sáng nhàn nhạt, bên trong hốc mắt cũng là tràn đầy nước mắt, cô nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Đông, hạ giọng nói:- Hàn Đông, em tin anh, mặc kệ ba em thế nào, em cũng phải ở cùng với anh, anh cho em chút thời gian, em sẽ thuyết phục baHàn Đông nghĩ thầm rằng nếu ba em có thể dễ dàng thuyết phục như vậy, em cũng sẽ không đau khổ thế này, liền nói:- San San, kỳ thật nhà của anh…- Đừng nói nữaKiều San San giơ tay nhẹ nhàng che lấy miệng Hàn Đông, nói:- Hàn Đông, đừng nói nữa.
190 Cấp phó nhỏ nhoi mà dám chống đối với Chủ tịch thành phố, khiến Sa Ứng Lương cảm thấy giận sôi máu, thở hổn hển mấy hơi, Sa Ứng Lương cầm điện thoại bấm một dãy số, nghe thấy tiếng trong máy truyền đến, hai tay ông ta cầm lấy microphone, lưng hơi cong, vẻ mặt cũng tràn đầy tươi cười.
191 Nhìn thấy Hàn Đông quay người rời đi, Cam Minh Địch khuôn mặt vốn dĩ cười mỉm với liền biểu cảm u ám “tên này cũng không nể mặt quá đi”Người của Ban quản lý đi cùng cũng trợn tròn mắt, Chủ nhiêm Hàn không nể mặt Chủ tịch Cam như vậy, không ngờ lại đưa ông ta đến chỗ này.
192 Hàn Đông khiêm tốn hai câu, ngồi một chút ở văn phòng của Hoàng Văn Vận, hai người lập tức đi đến phòng họp. Hàn Đông đi sau Hoàng Văn Vận một bước. Nhìn khí phách nhịp nhàng của Hoàng Văn Vận, trong lòng bản thân nghĩ thành tích lần này làm ra đủ to đó, chỉ là trong thời gian ngắn, không có cơ hội đi lên.
193 Kiều San San đứng ở dưới đèn đường một mét, tóc cuốn lên, khuôn mặt chữ điền trắng nõn ánh mắt như sao giống như đang lóe sáng ra. Dáng người cô nổi bật đứng nơi đó giống như một đóa mẫu đơn làm mê lòng người.
194 Hàn Đông hờn mát với Phạm Văn Phương. Nhớ lại ngày đó cô phải uống tám bát rượu nguy hiểm đến mức hôn mê, Hàn Đông cười nói:- Được, có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp cô trút giận.
195 Hàn Đông không khỏi mỉm cười. Không ngờ là Sa Trí Tuyên tên này. Gã đến Khu công nghiệp, thực sự vì muốn đầu tư, hay có dự tính gì khác?- Thế nào, Chủ nhiệm Hàn không chào đón tôi đến đầu tư sao?Sa Trí Tuyên cười mà như không cười nói.
196 Hàn Đông cảm thấy khó chịu. Sao da mặt tên tiểu tử này dày vậy. Không ngờ lại chạy tới đây. Kiều San San cũng biến sắc, trừng mắt nhìn Sa Trí Tuyên đang tươi cười đi vào.
197 - Anh sao thế?Kiều San San lên xe, rồi hỏi với vẻ nghi ngờ,- Can tâm?Sự cẩn thận của cô, khiến Hàn Đông cảm thấy lòng mình thật sự ấm áp, liền mỉm cười nói:- Không có chuyện gì lớn đâu, cũng không phải Sa Trí Tuyên.
198 Đây là đang rõ ràng nói với Ngô Hiểu Bảo, trong Ban quản lý, việc gì cũng phải có quy tắc. Cậu bảo tôi nói tình thân gì đó, thì cũng đừng mở miệng nữa.
199 Đang nói, tiếng chuông điện thoại vang lên, nghe máy, chính là Phó chủ tịch huyện Can Minh Bách gọi đến:- Chủ nhiệm Hàn à, tôi nghe nói ông chủ Sa của tập đoàn Hùng Phi đang chuẩn bị đầu tư ở khu Viên à?Hàn Đông nói:- Đúng vậy, bọn họ cũng đã nói với tôi rồi.
200 Triệu Nhạc thể hiện sự tán dương đối với công tác bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi của Thành ủy Vinh Châu, nói rằng đây chính là một quyết sách trọng đại của Trung ương, là hành động quan trọng để bồi dưỡng người nối nghiệp cho Đảng ta.