61 Editor: Vện
Tiêu Ngự ngồi trên lưng ngựa, đầu óc trống rỗng. Không biết con ngựa này giống gì, Tiêu Ngự thấy lúc trước hắn lái xe nhanh cũng không bằng tốc độ này.
62 Editor: Vện
Hai người trở về đoàn xe, tất cả đã sẵn sàng xuất phát, chỉ còn chờ hai người họ nữa thôi.
Hơn một trăm con mắt đồng loạt nhìn bọn hắn chằm chằm, Tạ thế tử đã quá quen nên chẳng cảm thấy cái gì.
63 Editor: Vện
Phượng Vân Phi sao cũng không ngờ được Phương thị lại xuất hiện trước mặt mình. Chẳng phải nàng đang hối lỗi trong từ đường sao Tam lão thái gia đâu có nói chuyện này trong thư.
64 Editor: Vện
Bị Phương thị chỉ vào mũi mắng mỏ, lại bị mọi người đàm tiếu, sắc mặt Phượng Vân Phi hết sức khó coi. Đến nước này rồi, mọi chuyện gần như đã rõ ràng, Phương thị muốn trả mối hận khắc cốt ghi tâm khiến hắn khó xử thì thôi, còn thêm quần chúng đổ dầu vào lửa làm hắn mất mặt.
65 Editor: Vện
Phượng Vân Phi đương nhiên khó có thể tin lời Tiêu Ngự. Một người là muội muội ruột thịt tuy uy nghiêm nhưng đặc biệt cất nhắc hắn, một người là thê tử lạnh lùng nhưng dịu dàng săn sóc, làm sao hắn tin được hai nữ nhân này lại hạ sát thủ với người từng là vợ và con trai ruột của mình
Tiêu Ngự nói, “Phượng lão gia, điều chúng ta muốn là ngươi chỉ cần ký vào giấy ly hôn.
66 Editor: Vện
Quản gia giao giấy ly hôn cho Phương thị, khó xử nhìn Tiêu Ngự.
“Đại tiểu thư, lão gia còn nhờ ta truyền lời, vốn là lão gia đã cho người thu xếp xong một khuê phòng cho Đại tiểu thư, chỉ là hiện tại…”
Tiêu Ngự dẫn Phương thị hùng hổ đánh tới cửa, đập nát mặt mũi hắn, không chừa một mảnh, hắn tự hỏi những năm này hắn cũng đối xử hết lòng với Tiêu Ngự, hằng năm còn gửi về nhiều bạc như vậy, có bất mãn cũng không nên đối xử với hắn thế này, huống chi hắn là còn là phụ thân.
67 Editor: Vện
Tiêu Ngự run rẩy mặc lại y phục, bất đắc dĩ nói, “Thế tử, ta thật sự không thể ở lại nơi này. Hiện tại, đối với người ngoài ta vẫn là Phượng đại tiểu thư, ta biết dùng thân phận nào tạm trú ở hậu viện Vương phủ.
68 Editor: Vện
Xoảng một tiếng, hộp phấn trang điểm vỡ tan tành.
Phượng Vân Ninh cắn môi, mặt trắng bệch nhìn phụ nhân truyền tin, bàn tay đặt trên tay vịn bọc gấm khẽ run.
69 Editor: Vện
Tiêu Ngự vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Bách Linh la hét chạy ngược vào.
“Tiểu thư! Công tử! Công tử! Bên ngoài có… có…” Bách Linh thở hổn hển hét lớn, mặt đầy kinh hoàng mà vẫn không quên Tiêu Ngự bắt nàng sửa xưng hô hai ngày nay.
70 Editor: Vện
Tiêu Ngự đến căn phòng đã được dọn sạch, Bách Linh đứng trước cửa, thấy Tiêu Ngự liền đến đón, “Tiểu… Công tử, đã làm theo lời ngươi dặn, bảo đảm một hạt bụi cũng không có!” Bách Linh tự hào giơ chổi.
71 Editor: Vện
Bách Linh đứng hầu bên ngoài, nghe yêu cầu của Tiêu Ngự, thầm lặp lại tên thuốc, hai chân như có gió phóng vèo ra ngoài.
Nhị Cửu chạy về phòng mổ, nói với Tiêu Ngự, “Tiểu nha đầu kia đã ra ngoài mua thuốc rồi.
72 Editor: Vện
Ngay buổi sáng Tiêu Ngự gấp rút cứu người, Phượng Chiếu Kỳ vừa về đến Phượng phủ đêm trước cũng rời giường từ sớm, không kịp thỉnh an Phượng Vân Phi, vội vàng chạy đến viện của Lô thị.
73 Editor: Vện
Tạ Cảnh Tu nhìn gương mặt giống Tiêu Ngự như đúc của Phượng Chiếu Kỳ, kinh ngạc nhíu mày, sắc mặt không lạnh lùng như vừa rồi.
Tuy dung mạo cực kỳ giống, nhưng mà… không có nét thông minh cơ trí như Phượng đại phu.
74 Editor: Vện
Mặt trời vừa mọc, Tạ Cảnh Tu đã mặc quan phục chỉnh tề, ngồi kiệu vào cổng Đông hoàng cung.
Từ ngày khai quốc, Lương Quốc đã trải qua mấy trăm năm lịch sử, cung điện của Hoàng đế được xây dựng bổ sung, diện tích hiện tại đã hơn ba trăm mẫu.
75 Editor: Vện
Tạ Cảnh Tu không giải thích “Chậm rồi” là có ý gì, chỉ mấy ngày sau Tiêu Ngự đã biết.
Nhìn vị đại thái giám ăn mặc sang trọng mặt mũi âm nhu, hình tượng chẳng khác gì phim truyền hình dẫn một đoàn cung nhân đại giá quang lâm tiểu viện bình dân của hắn, Tiêu Ngự hoàn toàn mù mờ.
76 Editor: Vện
Tạ Cảnh Tu, “Phượng đại phu, ngươi giận ta sao”
Tiêu Ngự, “…” Tạ thế tử im hơi lặng tiếng làm ra một đống chuyện tốt, khiến hắn trở tay không kịp, tại sao còn mang cái vẻ oan ức đó
Tạ Cảnh Tu, “Phượng đại phu, ta có thể vào trong không”
“Vào đi.
77 Editor: Vện
Chuyện thành thân với Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự thỏa thuận với y xong liền vứt ra sau đầu.
Kỳ thật cách này chẳng khác mấy với biện pháp thoát thân của hắn, thành thân với Tạ Cảnh Tu cũng coi như đường tắt.
78 Editor: Vện
Tiêu Ngự dùng thân thận Phượng đại tiểu thư chuyển vào Phượng phủ, được an bài vào ở trong Minh Nguyệt các được xem như viện tử đẹp nhất Phượng phủ.
79 Editor: Vện
Minh Châu quận chúa không ngờ Tiêu Ngự thật sự dám cho người hầu động thủ với người của nàng, mà võ công của hai nha hoàn xấu xí kia còn cao hơn người của nàng rất nhiều, Tiêu Ngự căn bản không hề kiêng dè thân phận nàng, nàng không chiếm được ưu thế nào.
80 Editor: Vện
Phượng phủ náo loạn ầm ĩ cả đêm, đến hôm sau vẫn chưa nguôi xuống. Đám người hầu cố gắng cẩn trọng, nói chuyện cũng phải hạ giọng thật khẽ.