121 Editor: Vện
Vì Quảng An đường không xa Nhân Tín đường, Phùng đại phu cho người gọi Lý Thức vào viện chờ, ông tự mình chạy đến Quảng An đường.
Lục Dung Dung đang ôm hai bình thủy tinh lớn từ trong phòng bước ra, đụng phải Phùng đại phu vội vã chạy đến, kinh ngạc hỏi, “Phùng lão Ngươi về rồi hả”
“Dung Dung.
122 Editor: Vện
Tông Nhân phủ Đại Lương trông coi việc hành chính của tôn thất, ghi chép gia phả đế vương, quản lý nội vụ hoàng gia, ghi nhận và trục xuất con cháu hoàng thất phạm tội.
123 Editor: Vện
Tiêu Ngự dùng nước hoa kim ngân và rượu mạnh rửa tay lại, nhận kim chỉ Bách Linh đưa đến, tiếp tục phục hồi mạch máu vỡ.
Đám Tiêu Vĩnh Chương đứng ngoài cửa trợn tròn mắt, sốt sắng nhìn Tiêu Ngự lấy ra cái gì đó từ vết thương của Thống lĩnh bọn họ, sau đó còn xỏ chỉ may may vá vá.
124 Editor: Vện
Tiêu Ngự đứng trên bậc thềm, im lặng nhìn hai cỗ kiệu nơi góc tường.
Tần đại nương và Bán Hạ ngoài kiệu đều không phải người lạ, trong kiệu đúng là Vương phi và Giản lục tiểu thư.
125 Editor: Vện
Giản lục tiểu thư dùng thủ đoạn cướp lại cửa hiệu cháo thuốc, sau đó sự việc nghiêm trọng hóa hoặc bị người có tâm lợi dụng, suýt đã thành bạo loạn.
126 Editor: Vện
Vệ Vương nhìn Tiêu Ngự khí thế ngất trời, ép sát không tha, lão nghĩ ngay từ đầu hắn đã không có ý định nhân nhượng. Lão thực sự không hiểu, đối đầu phủ Nguyên Vương có gì tốt cho hắn Vương phi dầu gì cũng là trưởng bối, lùi một bước để dàn xếp ổn thỏa cũng đâu tính là oan cho hắn, người sáng suốt đều thấy được Vương phi đuối lý rồi.
127 Editor: Vện
Từ sau khi đoạn tuyệt với Vương phi, Tiêu Ngự không về Vương phủ nữa.
Hắn vốn không có lòng trung thành với Vương phủ, bây giờ Nguyên lão Vương gia và Tạ Cảnh Tu đều không có trong phủ, duy nhất làm hắn không yên tâm là Lông Xù.
128 Editor: Vện
Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngự gặp lại Giản lục tiểu thư sau cái hôm xử án.
Nàng mặc váy dài xanh nhạt, đeo lụa trắng che mặt, không có gì khác biệt với lúc trước.
129 Editor: Vện
Ding một tiếng, cửa thang máy mở ra, đại sảnh bên ngoài trống vắng sáng sủa, tia nắng chiếu vào từ cửa sổ sát đất làm đại sảnh như được bao phủ trong ánh dương rực rỡ.
130 Editor: Vện
Tạ Cảnh Tu chắp tay đứng đó.
Lúc y rời đi tiết trời vẫn còn lạnh, nay đã là cuối xuân đầu hạ. Trí nhớ Tiêu Ngự vẫn còn khắc ghi hình ảnh một Tạ Cảnh Tu anh tuấn khoác áo lông cừu, người trước mắt dáng dấp khinh bạc, y phục xanh đen thêu hoa văn chỉ bạc, vai rộng eo chắc, cao lớn thanh lãnh, Tiêu Ngự có cảm giác y thật xa lạ.
131 Editor: Vện
Vương phi và Giản lục tiểu thư trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Tu sai người áp giải hai nàng đi, Tiêu Ngự chưa kịp thở phào đã cảm giác được áp lực nặng nề đè lên mình.
132 Editor: Vện
Mặt trời dần ngả về Tây, Nhị Cửu vẫn quỳ thẳng giữa sân, chiếc bóng cương trực đổ trên nền đá xanh lát sân.
Trong sân không còn ai, chỉ có Bách Linh hay chạy qua chạy lại, thừa lúc Thế tử đang bận chính sự trong phòng Phượng đại phu mà khuyên hắn nên đi lánh cơn giận của Thế tử.
133 Editor: Vện
Thân phận Tiêu Ngự được lan truyền nhanh chóng mặt.
Hôm sau, Nguyên Vương và Tạ Cảnh Tu bị triệu vào cung tra hỏi. Vương gia chẳng hiểu gì cả, Tạ Cảnh Tu tâu lại chuyện An quốc hầu phu nhân Phượng Vân Ninh cưỡng ép huynh tẩu, bắt Tiêu Ngự bị nuôi dưỡng dưới phận nữ nhi.
134 Editor: Vện
Phủ An quốc công.
An Tại Thanh mất tước Hầu gia, trưởng tử vẫn chưa được phong Thế tử e cũng không còn khả năng nhận tước nữa.
Trừ bỏ chức quan tứ phẩm nhàn tản của hắn, toàn phủ An quốc công không còn ai có năng lực chống đỡ gia môn.
135 Editor: Vện
Phủ Nguyên Vương, Lục Ba viện, đúng là nơi ở của trắc phi Đinh thị.
Hiện giờ Đinh trắc phi thấy cực kỳ thoải mái, mấy chục năm qua, chưa khi nào nàng thấy thư thái như thế này.
136 Editor: Vện
Tiêu Ngự ôm thằng bé, Tạ Cảnh Lâm bước lên cười nói, “Làm phiền Thế tử phi, xin hãy giao nó lại cho tiểu đệ. ”
Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thằng bé bấu chặt vạt áo hắn, hiển nhiên nó không muốn để Tạ Cảnh Lâm ôm.
137 Editor: Vện
Giản lục tiểu thư về phòng mình, mặt vẫn đỏ vì tức giận. Bán Hạ nhanh nhảu rót tách trà, thận trọng đấm lưng bóp vai cho nàng.
“Tiểu thư, y quán Giản gia nay phải trông hết vào ngươi, đừng tức giận mà hại cơ thể.
138 Editor: Vện
Phượng Chiếu Kỳ tưởng có ăn trộm lẻn vào Phượng phủ, đang âm thầm nghĩ cách dẫn quan binh tuần thành đến tóm cổ chúng.
Lát sau thấy vài bóng người che mặt lảng vảng ở đầu hẻm, vô cùng cẩn thận trinh thám xung quanh, thấy bốn phía không có gì khác thường mới quay vào dẫn đồng bọn ra.
139 Editor: Vện
Phượng Chiếu Lâm ăn mới hai đũa đã ngã xuống, miệng sùi bọt mép, tròng mắt trợn trắng. Lý đại nương sợ đến mềm chân, tê liệt khuỵu xuống.
140 Editor: Vện
Phượng Chiếu Kỳ một năm một mười kể lại cảnh mình đã chứng kiến ở cổng sau Phượng phủ cho Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự. Hai người nhìn nhau, Tiêu Ngự hỏi Tạ Cảnh Tu, “Thế tử, rốt cuộc Phượng đại phu nhân đang tính làm gì”
Tạ Cảnh Tu, “…Tạm thời chưa biết.