21 Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều tìm kiếm người có can đảm đối mặt với này dám trực diện Đấu Sĩ cường hãn. "Ồ, người kia nhìn qua có vẻ dũng mãnh, là hắn vừa hạ chiến thư!""Ngu ngốc, ngươi còn không phân biệt được giọng nam tử hay nữ tử, người vừa nói rõ ràng là của một cô nương!""Cô nương.
22 Yên tĩnh, yên tĩnh như chết lặng!Mọi người ngây ra nhìn một nửa thân thể Phượng Lôi bị đánh lõm xuống lôi đài to lớn, Phượng Vũ đứng ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, rối rít hoài nghi mình đang ở trong mộng.
23 "Ngươi. . . ngươi đang nói gì? !"Phượng Vũ vừa tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với Phượng Thế, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phượng Thế đã biến sắc trước: "Tiểu Vũ! Ngươi là đang nói giỡn sao?!""Ta không rảnh rỗi làm vậy, Phượng Thế.
24 Thấy hắn khiêu chiến Phượng Vũ, lúc đầu mọi người đều cả kinh, sau đó tỉnh ngộ: tính tình Lâm Tần Kiệt yêu võ thành si, nhìn thấy cao thủ liền muốn đánh một trận sảng khoái, ngược lại không khiêu chiến với Phượng Vũ mới là kỳ quái.
25 Nghe được yêu cầu của Phượng Vũ, trong nháy mắt mọi người đều im lặng. Những người thi đậu Linh Chân học viện, có ai không vui mừng phấn chấn, kích động mong sớm tới trường học.
26 Dưới dược đỉnh là lò lửa cháy rừng rực, bên miệng khẽ mở một chút để cho dược liệu vào. Một cái tay trắng noãn nhỏ bé tinh tế, đang lấy đủ loại dược liệu màu sắc khô héo, hay xanh biếc tươi mới, lần lượt cho vào trong dược đỉnh.
27 Ta cũng nghĩ vậy. Mỗi ngày lão gia và nhị tiểu thư la hét có quỷ, không dám bước ra khỏi cửa, cả ngày trốn ở trong phòng, mỗi buổi tối nhất định phải thắp đèn sáng trưng nhà trong nhà ngoài thì mới bằng lòng đi ngủ.
28 Lần nữa tiến vào Mê Vụ Cốc, Phượng Vũ đã không cần cẩn thận giống như lần đầu. Ba đấm hai đá nhanh chóng giải quyết hai con Thông Tí Viên* cấp ba dám động thủ với người có tu vi cao, bọn ma thú nghe ngóng được tin tức cũng thức thời chạy thật xa, chỉ sợ mất mạng oan uổng.
29 Lão ăn xin kêu gào hồi lâu, cuối cùng cũng có người đáp lời, vội vàng nói: "Bộ xương già này bị các nàng đụng thật đau, không chừng còn gãy chân, quá đáng hơn chính là đụng hỏng bảo bối gia truyền có thể giúp Linh Sĩ tu luyện của ta, tất cả những thứ này, đền cho ta 1000 tinh thể là được.
30 "Ngươi nói là, ở trên này có linh lực? Điều này là không thể! Linh lực chỉ tồn tại trê người Linh Sĩ, làm sao có thể ở trên cái vật chết tiệt này?""Sư phụ, người nhìn kỹ trước đi rồi nói.
31 Đường Trường Vân, bên ngoài Lam Phong Trấn. Vừa ra khỏi cửa thành, Phượng Vũ lôi Viên Thịt Nhỏ từ trong ngực ra đặt ở lòng bàn tay, hỏi lại lần cuối: "Ta đi không biết khi nào mới trở về, ngươi vẫn muốn đi với ta?"Rõ ràng hôm qua đã trả vật nhỏ này về với mẫu thân của nó, nhưng rốt cuộc nó lại quay về.
32 Dưới ánh hoàng hôn, núi rừng xanh thẳm, mênh mông. Ven đường có một nhà quán rượu nhỏ kiêm phòng trọ, lão bản đang nhìn quanh hai bên đường, thấy vẫn như cũ không có người qua lại, không khỏi thất vọng than một tiếng.
33 Âm thanh kia hết sức vang dội, có lẽ cách nơi này không xa. Do vừa nhìn thấy dị tượng kia, vốn ban đầu Phượng Vũ cũng không quan tâm tới nhóm người kia nhưng bây giờ lại có chút do dự, sau đó nín thở, nhẹ nhàng đi về phía phát ra tiếng hô.
34 Dây xích phía trên trải rộng đâm xuống, phát ra ánh sáng năm màu khác biệt vàng, hồng, xanh lá, lam, tím. Ánh sáng càng mạnh, Độc Giác Thú bị xích càng run rẩy lợi hại hơn, từng bắp thịt trên tấm lưng dày rộng cũng vì đau đớn mà co rút lại.
35 Hắn bị cầm tù ở vùng núi hẻo lánh vô danh này, đã hơn hai mươi năm. Hai mươi năm qua, cả ngày lẫn đêm, mỗi thời mỗi khắc, không lúc nào hắn không nghĩ đến việc báo thù rửa hận cho những tộc nhân đã bị tàn sát gần như không còn một ai.
36 Độc Giác Thú bị nhốt hơn hai mươi năm, năng lực chịu đau đớn và sự nhẫn nại đã sớm vượt qua giới hạn của người bình thường. Mặc dù vẫn không quá tin tưởng tiểu cô nương này có thể cởi bỏ khóa Ngũ Hành mà mình cũng chịu bó tay, nhưng người ta không người thân không bằng hữu thực hiện lời hứa tới đây giúp đỡ mình, cũng không thể phụ lòng người ta.
37 Hậu duệ Vương tộc sao?Phượng Vũ cố gắng nhớ lại, rốt cuộc ở trong một góc khuất của trí nhớ tìm được một vài truyền thuyết có liên quan tới Độc Giác Thú.
38 Linh Chân học viện, phòng làm việc của hiệu trưởng. Hai người thiếu niên chia ra một trái một phải đứng ở hai bên hiệu trưởng. Một người cúi thấp đầu, nhìn như cung kính, nhưng cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện hắn đang trợn mắt xem thường; một người ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo khinh người.
39 "Thổ Bích —— Hộ!"Theo một tiếng quát của thiếu nữ, Thổ nguyên tố ở bốn phía dưới sự thúc giục của nàng nhanh chóng dẫn vào lòng bàn tay của nàng. Trong nháy mắt, huyễn hóa thành một quầng sáng màu vàng.
40 Nghe vậy, Đồng Mạc Uyên đang cười liền cứng nhắc: "Tiểu Trì, cháu nói gì?"Đồng Trì không muốn nói lại lần thất bại này. Đồng Tân ở một bên có chút vui sướng khi người gặp họa, lớn tiếng nói: "Cha, biểu ca nói không lấy được sừng Minh Ngọc.