21 Lại nhắc đến Cung Chân và Thạch Hổ quay lại Thôi phủ. Hai người quay lại thì nghe được một loạt âm thanh kỳ lạ. Cung Chân còn đang đoán xem là chuyện gì, đã thấy Thạch Hổ đi nhanh lên phía trước, cử chưởng đánh vỡ đại môn dày hơn một thước, làm bằng gỗ nam thành bốn năm mảnh.
22 Thạch Hổ thấy Cơ Tuyết cản đường, khiến hắn không thể đuổi giết Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ, thanh âm trầm xuống, hỏi:- Ngươi là ai?Với bản tính của Thạch Hổ, nếu người trước mắt không phải là một nữ nhân xinh đẹp thì hắn đã sớm gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ, vung đao chém đứt kẻ cản đường thành hai đoạn.
23 Tiếng đến người đến, thanh âm còn cách đó hơn mười trượng, thân thể Vương Tuyệt Chi đã đáp xuống trước mặt Trương Tân. Chỉ thấy thân thể của hắn dính bê bết bùn đất màu vàng, như vừa từ một vũng bùn chui lên.
24 Vết thương trên vai phải của Trương Tân đã được băng bó. Hắn ngồi trên Vũ Hầu xa, tiến đến rất nhanh, phía sau là Ngũ Bí sát thủ. Cung Chân nhìn thấy Trương Tân, trong lòng như có một tảng đá nặng trĩu buộc vào, song lại nghĩ Cơ Tuyết đã có cơ hội được cứu, cuối cùng cũng không biết nên vui hay buồn.
25 Vương Tuyệt Chi triển khai khinh công như gió lướt đi. Mắt nhìn tứ phương tám hướng, chỉ thấy trong tầm mắt là ruộng đồng bạt ngàn, xa xa là vài gian nhà tranh, đây đó một vài cụm khói bốc lên.
26 Cung Chân đợi Vương Tuyệt Chi tỉnh lại thì quay về với Tuệ Nhi. Ba người định trở lại Thôi gia, nhưng nghĩ trong Thôi phủ người chết rất nhiều. Bọn họ không sợ quỷ nhưng thi thể ruỗng mốc, phát ra xú khí còn đáng sợ hơn.
27 Cung Chân không trả lời, Vương Tuyệt Chi tiếp tục giải thích:- Khương tộc nguyên xuất phát từ Miêu tộc, sống tại vùng Tây Vực. Thời Ân, Chu gọi là Tây Vực, bây giờ chia ra thành Lũng Hữu, Thiên Thủy, Kim Thành và một dãy An Lang.
28 Một tòa trạch viện tại Hoa Dương, gần phía trước là một con sông lớn, hình dáng rất cổ quái. Bên cạnh tòa trạch viện là một hào nước, dẫn nước tiến vào trạch viện.
29 Không phải khoác lác nhưng từ khi Vương Tuyệt Chi xuất đạo đến nay, chỉ có hắn theo dõi người khác mà thôi, không ai có khả năng theo dõi được hắn. Bởi vì khinh công của hắn quá sức cao siêu, không ai có thể theo dõi được hắn?Tuy nhiên lần này lại là ngoại lệ.
30 Đêm nay trăng non mờ mờ, bóng đêm bao phủ ngàn dặm. Đoàn xe cũng đi chậm lại, bọn họ e ngại đi trong đêm tối sẽ có có sơ xuất. Từng âm thanh lóc cóc của vó ngựa cứ chậm rãi, đều đều, âm vang trong màn đêm hắc ám.
31 Vương Tuyệt Chi vừa thấy người mới đến, trong lòng giật mình, nói:- Niếp Hộ Sinh, đại sư cũng đến đây?Có hai người mới xuất hiện. Trong đó có một lão nhân, khoảng bảy, tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, tư thế nhanh nhẹn, không có chút nào là già lão, buông lời chế nhạo Vương Phác chính là lão nhân này.
32 Vương Tuyệt Chi vội vàng tiến đến xem qua thương thế của Tuyệt Vô Diễm. Tuyệt Vô Diễm bị chưởng phong của Niếp Hộ Sinh kích trúng. Vương Tuyệt Chi đã định để cho nàng nằm nghỉ một chút, đợi khi khí huyết lưu thông, sẽ trị thương cho nàng.
33 Vương Tuyệt Chi khoan thai quay lại trận doanh, vừa đi vừa suy nghĩ:- Đến nay đã có bốn phương nhân mã phát hiện ra tung tích của ta. Bỏ đi đám tiểu mao tặc chỉ là xảo ngộ, không tính.
34 Con thuyền rất nhỏ, chỉ có chỗ dành cho hai người. Ngồi trên thuyền là một hòa thượng, lông mày thật dài rủ xuống, hai mắt lấp lánh tinh quang, mũi ắt sâu, hiển nhiên là đến từ Tây Vực.
35 Chớp mắt xa đội đã đi được năm ngày, bọn họ đã tiếp cận với biên giới Thiên Thủy. Do đi cả ngày lẫn đêm nên đến đây nhanh hơn dự tính hai ngày. Mấy ngày nay xa đội không hề chạm trán địch nhân.
36 Vương Tuyệt Chi đi đến bên cạnh Tuyệt Vô Diễm, cũng không hề tị hiềm ánh mắt người khác, vòng tay ôm lấy cổ nàng, dịu dàng nói:- Nếu ta bị hắn đánh bại thì cô phải mau chạy đi, không cần bảo vệ xe lương nữa.
37 Khi Vương Tuyệt Chi tỉnh lại thần trí hắn rất mơ hồ, thậm chí hắn còn tưởng rằng mình đang ở quỷ vực. Một đám người gầy gò chỉ còn da bọc xương, có nam có nữ có trẻ con đang nhẹ nhàng, vội vã đi lại, tựa như những âm hồn quỷ phách phiêu đãng tới lui trên đường.
38 Đuổi theo không lâu thì Vương Tuyệt Chi trông thấy một căn lều vải, mặc dù đã rách nát nhưng vẫn còn giữ được kích thước rộng lớn, có khả năng chứa được hai, ba mươi người.
39 Mê Tiểu Kiếm cự tuyệt kế sách của Diêu Dặc Trọng xong thì lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ. Hắn nhìn mọi người, chậm rãi nói:- Bây giờ chúng ta đều đã cạn sạch lương thực, ngay cả thân cây, rễ cây cũng đã ăn hết.
40 Vương Tuyệt Chi chạy ra khỏi lều, đã thấy bốn người Du Ti Nam cầm binh khí trong tay tiến lại. Bốn người vừa rồi giao phong với nhân mã của Mộ Dung Ngôi, giết chết được ba gã Tiên Ti cao thủ nhưng lại để cho Mộ Dung Ngôi chạy thoát.