Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngôn Hi Thành Ngọc Chương 44: Chương 40

Chương trước: Chương 43: Chương 39



Thời gian sau kỳ thi rất dài, Kiều Ngôn Hi cảm thấy cả người như mốc meo cả lên, ngày ngày ở nhà đọc sách, giúp bà nội làm việc nhà với cả trêu chọc Tiểu Quy.

Cô mong thời gian mau trôi đi để có thể nhập học. Nếu Vương Trân Ny mà có nhà thì cô đã tới nhà chị ấy chơi mấy hôm, nhưng giờ cô đành ở nhà.

Con nhóc Doãn Manh Manh đã đến nhà họ hàng, theo lời cậu ấy nói thì là: Được nghỉ nhiều như thế thì sao không tận dụng hết một phen.

Kiều Ngôn Hi thì chẳng có nơi nào để đi, họ hàng rất nhiều, nhưng thật sự có qua lại liệu có mấy nhà?

Cô biết bọn họ đều khinh thường nhà cô, cô cũng chẳng mất tự trọng mà đến nhà họ chịu sự coi khinh đó. Cô có lòng tự trọng, có sự hiếu thắng của bản thân. Cô biết, thay vì đi lấy lòng khiến người ta thay đổi cái nhìn về mình thì không bằng biến bản thân trở nên mạnh mẽ, chứng minh năng lực của bản thân với tất cả mọi người.

Kiều Ngôn Hi đến thành phố D một chuyến nữa, nhờ Tiêu Linh chuyển khoản giúp cô, 12000 tệ này phải nhanh chuyển sang thẻ của mình. Chứng minh thư của cô còn chưa có nên đành dùng chứng minh thư của mẹ.

Kiều Ngôn Hi vừa nghĩ tới số tiền đó liền vui sướng. Sau khi cô nói với bà nội mình được nhận học bổng, bà vui đến nỗi rơi nước mắt, liên tục xoa đầu khen cô.

Trong lòng bà rất tự hào, cháu chắt trong họ hàng chỉ có đứa cháu nội bảo bối của bà là có triển vọng, hơn nữa cháu gái là do một tay bà nuôi lớn, trong đó cũng có một phần nhờ công lao của bà mà. Đứa bé này đã chịu không ít khổ cực, nhưng chưa từng phàn nàn một câu, chỉ nghe lời giúp bà làm việc, có nhà nào nuôi được một đứa trẻ như vậy đây?

Người trong thôn cũng khoe Hi Hi nhà bà, nói tương lai của đứa bé này khẳng định không tầm thường. Bà nghe xong mà lòng sung sướng, mặc dù con trai không ra gì, nhưng nói đến đứa cháu này lại rất tốt. Quả thực khiến người ta yêu thương!

Sau khi Tiêu Linh biết con gái nhận được học bổng cũng khiếp sợ, sau đó tự thấy bản thân thẹn với con gái. Bản thân bà vất vả một năm mới có được thu nhập, con gái được hạng nhất giành học bổng dễ dàng, bà có tư cách gì làm mẹ nó.

Con cái có triển vọng làm bà cũng vui mừng, nhưng bà biết, nếu nó được sinh ra trong gia đình khá giả thì sẽ càng nổi bật hơn. Làm việc nhiều năm ở thành phố D, bà biết bây giờ con cái đa số gia đình đều sẽ học thêm một chút tài nghệ, hoặc là vẽ tranh, hoặc là chơi nhạc.

Nhưng con mình lại chưa từng được học mấy thứ đó. Thật ra, trong lòng bà rõ ràng, con gái rất có thiên phú về âm nhạc. Lần này vì chuyện chuyển khoản mà con bé lên thành phố, bà liền dẫn nó đi dạo phố. Sau khi đến một lớp học Piano, con gái kéo bà vào.

Nhìn đàn, bấm mấy cái rất là thích. Lúc nó còn nhỏ, bà từng mua cho nó một cái đàn điện, dạy nó chơi mấy bàn đơn giản, không ngờ bây giờ nó còn nhớ. Mặc dù bấm mấy phím trên đàn chỉ nghe được sơ sơ, nhưng bà biết việc này đã rất giỏi rồi.

Giáo viên trong lớp Piano nhìn tay con gái, vui mừng nói đây quả thực là tay sinh ra để chơi dương cầm: mảnh nhỏ, thon dài. Giáo viên Piano còn luôn hỏi họ xem có muốn đăng ký hay không.

Tiêu Linh biết, tuy miệng con gái nói không có hứng thú nhưng khát khao trong mắt nó sao có thể lừa bà, dù sao cũng là con mình thì sao bà có thể không biết. Bà nợ con gái nhiều lắm, cả đời này cũng không trả hết nổi.

Kiều Ngôn Hi thích Piano từ khi còn rất nhỏ, nhưng gia đình không có điều kiện để cô theo học. Cô cũng không tùy hứng, cô biết ba mẹ vất vả, bọn họ chăm sóc nuôi nấng cô cũng không dễ dàng, tại sao cô có thể đưa ra yêu cầu quá phận được.

Bây giờ cô đã rất thỏa mãn, bà nội khỏe mạnh, công việc của mẹ ổn định, hai năm nữa là ba ra tù, cô cũng có thể dùng sức mình để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Huống hồ, cô còn có Khương Thành Ngọc. Cuộc sống của cô bây giờ rất tốt. Cô cũng không cảm thấy sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở nông thôn là chuyện mất mặt, ngược lại, cô còn thấy tự hào. Bởi vì cô có thể dùng sự cố gắng của mình để thay đổi tất cả.

Từ sau lần đi lĩnh học bổng, cô chưa gặp lại Khương Thành Ngọc, thậm chí ngay đến một cuộc điện thoại cũng không có. Cô không biết ngày nghỉ cậu ở nhà làm gì, có ăn uống ngon miệng không, có... nhớ cô không.

Người con trai đó, người con trai làm mình ruột gan rối bời, là bí mật của cô, bí mật ngọt ngào trong lòng cô.

Khương Thành Ngọc chính là một bộ phận sinh mệnh quan trọng nhất của cô, mặc dù cô chưa từng nói với cậu, cũng chưa từng thể hiện tình cảm nồng nhiệt với cậu bao giờ.

Có lẽ là bởi vì đồng bệnh tương liên, có lẽ vì là những đối thủ khó kiếm, dù sao thì thích cậu là chuyện rất tự nhiên. Bọn họ có thể tựa vào nhau để sưởi ấm, có thể cỗ vũ cho nhau, thậm chí có thể cạnh tranh với nhau.

Kiều Ngôn Hi biết, cô không thể không có cậu, thế giới này lớn như thế, phức tạp như thế, họ tìm được một người giống với mình, phù hợp với mình thật sự không dễ dàng.

Cả hai đều đã đi sâu vào cốt tủy đối phương, không chỉ là tình yêu, còn có tình thân, tình bạn... Cảm xúc ấy rất phức tạp. Giống như là một hũ rượu ngon lâu năm, cho dù biết uống một chén sẽ vĩnh viễn ngủ say nhưng vẫn không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Cô yêu cậu, cô chưa từng nói, đúng vậy, chưa từng, nhưng đó là suy nghĩ chân thực trong lòng cô. Kiều Ngôn Hi ôm ngực, nhắm mắt lại, hàng mi dày che đi ánh mặt trời. Ở trong

Loading...

Xem tiếp: Chương 45: Chương 41

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 30


Anh Sẽ Luôn Ở Phía Sau Em

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình

Số chương: 35


Nguyệt xuất kinh sơn điểu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Rừng Son

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 14