21 Chu Kỳ Niên chết cứng tại chỗ, cậu cũng không dám xoay người lại, chỉ là dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Chu Kỳ Sinh, tại sao tay của anh lại lạnh như vậy?”
Chu Kỳ Sinh cũng không trả lời cậu, nhẹ giọng nói: “Suỵt, đừng nói chuyện, nhắm mắt lại.
22 Chu Đình Lan bệnh nặng suốt một năm, nải nải và mẫu thân hắn cũng đã qua đời, mà đại ca hắn thực sự không có trở về nhà. Căn nhà lớn như vậy bỗng trở nên quạnh quẽ, phòng khách là một khoảng không trống trải, thư phòng cùng đình viện cũng trống trải.
23 [ mp3. zing /bai-hat/Noi-Mot-Cau-Em-Khong-Di-KingStar/IWA9ADDE. html
Nghe bài này trong lúc đọc cũng khá là hợp với chương này đó]
Chu Kỳ Niên mở mắt ra, bốn phía là ánh sáng từ trong đèn ***g nhẹ nhàng hoảng động, mà cậu thì, còn đang ở trong ***g ngực lạnh như băng của Chu Kỳ Sinh.
24 Bữa cơm tối này dị thường trầm mặc, cả bàn toàn là thanh âm của chén đũa chạm nhau, cũng không ai nói chuyện với ai. Chu Kỳ Niên cúi đầu ăn cơm, không có cách nào giống như trước hưởng thụ thức ăn.
25 Huynh đệ hai người ăn cơm tối xong liền lên giường nói chuyện phiếm, tới lúc mơ mơ màng màng ngủ đi thì cũng còn là trước nửa đêm.
Bình nước nóng trong chăn dần dần không còn ấm nữa.
26 Gió thổi qua đèn ***g phát ra âm thanh két két, mái tóc dài của Chu Kỳ Sinh cũng nhiễu loạn. Sắc mặt anh như không có chút huyết sắc nào bị mái tóc đen che đi một phần, lộ ra gương mặt dài nhỏ và con ngươi đen láy, thật là quỷ mị.
27 Đã là hai mươi chín âm lịch, thân thích lục tục đã tới. Dâng hương đốt vàng mã không ngừng, nhưng cũng không người nào chịu ở lại làng Chu gia ngủ một đêm, thà rằng ở trấn trên rồi ngày ba mươi trở lại đây làm lễ tế tộc.
28 “Quỷ?” Chu lão gia tử cười nhạo nói, “Trên đời này sao lại không có quỷ chứ, chỉ bất quá ngươi thấy hay không thôi. Cũng giống như nói, đáy lòng của ngươi, cũng có cất giấu một con quỷ.
29 Đêm đông hôm nay dài dằng dặt giá rét, tưởng chừng như sẽ không bao giờ kết thúc.
Chu Kính Phong đứng ngay cửa viện, khắp người là làn khói đen hắc ám, đem ba huynh đệ bọn họ vây khốn lại.
30 Trong sân nhà còn có tiếng bay lượn của quỷ xa điểu, ngày 30 tết đến, sinh linh trỗi dậy, quỷ quái hoành hành. Lồng đèn giấy đỏ vẫn như trước toả ra ảnh sáng loang lỗ đáng sợ, tiếng nước tí tách trong sân nhà giống như thứ gì ranh ma đang chơi đùa? Đêm đông hôm nay, dường như có thứ gì bị giam cầm đã thoát ra, những thứ mà mọi người không muốn biết đang từ từ xuất hiện.
31 Kỳ Niên đã bị Kỳ Sinh doạ sợ ngây người, cậu chậm rãi bò qua ôm lấy cả một thân thể đầy máu của Kỳ Sinh, một câu nói cũng không nói được, chỉ cảm thấy trong ngực có một tảng đá lớn đè nặng, trong cổ họng dâng lên cảm giác buồn nôn, thở cũng khó khăn.
32 Mấy người đều không nói gì thêm nữa, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cuối cùng, Chu Kỳ sinh đờ đẫn hỏi: “Huyết mạch của phúc phòng cũng chỉ còn lại tôi và Kỳ Niên, lão nhân kia thực sự muốn bắt chúng ta đi…, cụ thể là làm gì?”
Chu Lâm Phương lắc đầu: “Ngày đó trong từ đường toả ra tán hồn hương, sau đó ta đã hôn mê, khi tỉnh lại thì nghi thức cũng đã hoàn thành.
33 Sáng ngày 30 tết, thời tiết mùa đông u ám kéo dài, sáng sớm đã hít phải sương mù lạnh lẽo, lục phủ ngũ tạng cũng muốn đông cứng theo. Màn trời nặng nề rũ xuống, không khí u ám khiến cho áp lực trong người càng thêm nặng nề.
34 Người có thể ở Chu Gia chôn Thái Tuế chắc chắn là người của Chu Gia, Kỳ Niên và Chu Kỳ Sinh bị cái ý nghĩ muốn huỷ diệt cả gia tộc này làm cho cả bụng đầy khiếp sợ cùng nghi ngờ đi về phòng khách.
35 Ba người nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể rời khỏi đây trước rồi nói tiếp.
Kỳ Niên trở về nội viện dọn hành lý qua loa, còn chưa kịp đi đã bị Chu Lâm Phương chặn lại.
36 Tất cả ***g đèn trong Chu gia đều tắt, chỉ còn ánh đèn từ ngoài đường chiếu những tia đỏ đỏ xước xước vào nội viện. Ngay tại nơi bóng tôi và ánh sáng giao nhau chính là những hỗn loạn, Kỳ Niên đột nhiên nhớ đến, đã đến đêm trừ tịch.
37 “Không, đừng! Đại ca, đệ không dễ dàng gì chờ được huynh!” Những quỷ phách trên người Đình Lan đã được hoá giải, tuy là mang theo một thân đầy máu, nhưng lại lần nữa khôi phục trở lại là một công tử áo trắng nhanh nhẹn.
38 Tên của ta là Chu Tử Quân, là đích trưởng tôn của Chu thị ở Trầm thành. Bởi vì sự sinh ra của ta, chữ “Tử” này trở thành bối phận của hàng loạt tộc hạ.
39 Từ ngày Chu Sở Phong còn nhỏ, hắn đã hiểu được gia tộc mình sẽ có ngày suy tàn. Chiến tranh chặn đường buôn bán của Chu gia, nạn trộm cướp và hoạ nước nhà kéo theo cả sơn thành của dòng họ.
40 Chuyện kể rằng nước của ta là một cái phố cổ nằm ở ngoại ơ một cái núi nhỏ nào đó ở Nam Ngung, vào đêm trừ tịch nào đó đột nhiên có hoả hoạn lớn, thiêu huỷ hoàng loạt từ đường của gia tộc.
Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 37
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Năng
Số chương: 50