201 Liên tiếp vài ngày, Ngô Sở Úy đều cùng ở chung một chỗ với Khương Tiểu Soái. Ở trước mặt Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy chưa bao giờ gọi điện liên lạc với Trì Sính, mỗi ngày đều thở dài than ngắn, kêu than trời đất.
202 Buổi tối, Khương Tiểu Soái liền sắp xếp cho Trì Sính và Ngô Sở Úy gặp mặt. Địa điểm ngay ở nhà Khương Tiểu Soái. " Hai ngươi trước tiên nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút.
203 Ngô Sở Úy lại mất ngủ, một mặt là hưng phấn quá độ, mặt khác là do đói. Nằm trên giường trở mình đi, trở mình lại, cuối cùng Khương Tiểu Soái bị đánh thức.
204 Khương Tiểu Soái mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt bất động nhìn chằm chằm TV. Quách Thành Vũ cũng hai mắt bất động nhìn cậu chằm chằm.
205 Ngô Sở Úy ở trên đường về vẫn có chút không thể đắc ý được nữa, kết quả về đến nhà, càng nghĩ lại càng thấy lo lắng, một mình đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại có chút phiền muộn.
206 Đầu mùa xuân, khí trời cũng ấm lên, rắn ngủ đông đều đã tỉnh lại. Trước đó vài ngày, Trì Sính bận dời mấy con rắn con trong trại rắn ra ngoài, mấy con có độc và cần hoàn cảnh khắc nghiệt thì tặng đi, mấy con không độc và thích ứng khí hậu địa phương thì phóng sinh.
207 Từ phòng làm việc của Trì Sính đi ra, hai người cùng nhau vào thang máy. Thang máy từ từ chậm chậm giảm tốc độ, tới tầng ba, 'tinh' một tiếng, cửa mở, một nữ nhân viên công vụ bước vào.
208 Ngô Sở Úy đối với việc chọn thư ký rất quan tâm, thời gian tuyển dụng đều tự mình đến hiện trường. "Thế nào? Người đến ứng tuyển có đông không?" Ngô Sở Úy hỏi thăm Lâm Ngạn Duệ.
209 "Tổng giám đốc Ngô nghĩ thế nào?" Trương Bảo Quý hỏi. Ngô Sở Úy nói, "Cháu ngoại ngài khẳng định không tồi rồi, như vậy đi, trước hết để cho cô ấy ở chỗ tôi thử việc hai ngày, nếu thích hợp tôi sẽ giữ lại.
210 "Trương Doanh, hôm qua tôi đưa cô tài liệu nhập vào, cô nhập xong chưa?" Ngô Sở Úy hỏi. Trương Doanh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Anh đoán đi. " ". .
211 Trì Sính biết, Ngô Sở Úy tức giận. Thực sự lúc Ngô Sở Úy nằm trên mặt đất bắt đầu gào khóc, Trì Sính ngay lập tức hối hận. Đây là lần đầu tiên anh không kìm chế được tính khí nóng nảy của mình, đem tức giận trong lòng phát tiết trên người anh yêu thương nhất.
212 Mấy miếng đậu hũ, dày vò Trương Bảo Quý khổ không thể tả. Thực quản và dạ dày ông ta đều bị bỏng, mấy ngày nay một mực truyền nước biển trong bệnh viện, không chỉ lúc ăn khó chịu, ngay cả hít thở cũng phải chịu trận trận co rút đau đớn.
213 Ra khỏi siêu thị, vừa muốn đem đồ mang lên xe, Ngô Sở Úy liền kéo cánh tay của Trì Sính lại. "Này, mình chạy bộ về nhà đi!" Trì Sính liếc mắt sang bên cậu, "Nói xem nhiều đồ như vậy, chạy thế nào?" Ngô Sở Úy nói, "Vác tất cả chạy thôi! Vác hết chỗ này chạy không phải càng có thể rèn luyện thân thể hay sao?" "Người ta vác nặng thì đem vật nặng buộc trên lưng, cậu thì xách trên tay hả? Làm không tốt còn làm cho cảnh sát hỏi thăm.
214 Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái vừa vào phòng ngủ một lúc, Ngô Sở Úy liền đi qua gõ cửa. "Mở cửa với, tôi muốn lấy đồ. " Giọng Quách Thành Vũ từ bên trong truyền ra, "Bọn tôi đi ngủ rồi, mai lấy đi.
215 Trương Bảo Quý mất mười cây vàng và một chiếc xe, lại hoàn toàn không thu được chút hồi âm. Ông ta lại không dám tùy tiện đi tìm Trì Sính, chỉ có thể sai người đến bên trong cục tài chính tìm hiểu tin tức, kết quả chỉ nhận lại sự thất vọng.
216 Trương Bảo Quý và Trương Doanh cùng nhau trở về công ty. Ngô Sở Úy lần này mười phần thành ý, đem văn bản chính phủ cấp,hợp đồng đấu thầu dự án và thông báo thi công xây dựng cũng hơn hai mươi phần văn bản để trước mặt Trương Bảo Quý, ám chỉ ông ta rằng dự án đã chính thức được phê duyệt.
217 Tiết thanh minh đến, Ngô Sở Úy vội tới đốt vàng mã cho ông bà Ngô. "Mẹ, công ty con nhận được một dự án lớn, sắp chính thức khởi công, hiện tại công ty con trong ngành cũng có chút tiếng tăm, chờ nó phát triển ổn định, con sẽ đầu tư sang lĩnh vực khác.
218 " Xe ta bon trên những dặm đường giữa làng quê ta băng qua bao suối đèo, đồi nương xe ta bon ra chiến trường. . . " Ngô Sở Úy vừa lái xe vừa ngân nga, đang hát vui vẻ, 'bạch' một tiếng, trước mắt xuất hiện lòng đỏ trứng bị vỡ, phía trên còn dính vỏ trứng, lòng trắng trứng chảy thành vệt dài trên kính chắn gió, nhìn muốn buồn nôn.
219 "Có cơm không?" Trì Sính lại hỏi. Trì Viễn Đoan nói: "Trong bếp có đó, tự đi mà lấy. " Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, Ngô Sở Úy bị dán chặt miệng cố sức phát ra tiếng ô ô, mặt mày trong nháy mắt nghẹn đến đỏ bừng.
220 Trì Sính cấp tốc chạy về nhà, đã trễ thế này Trì Viễn Đoan vẫn chưa về, Trì Sính trực tiếp đi tới cửa phòng ngủ, cửa vẫn còn khóa, vẫn có thể nghe được những tiếng động nhỏ bên trong như trước.