Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 1331 : Dương Minh Uy Vũ (1)

Chương trước: Chương 1330 : Giống Như Tiếng Sấm Đến



Điền Đông Hoa và Trương Tân vốn là đến để cổ vũ cho Dương Minh, nhưng mà không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, trong lúc nhất thời, hắn liền nghĩ ra một cách, vặn cái kèn thật lớn lên, rồi nói ra một câu cứ như là sấm sét, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.

Còn lãnh đạo trường học ngồi bên dưới cũng nghe thấy âm thanh chấn động này, thầm nghĩ là ai làm vậy? Dám gây náo loạn trong hội trường à? Tất cả đều quay đầu lại nhìn, nhưng mà sau khi thấy là Điền Đông Hoa xong, liền không hèn mà cùng quay đầu lên.

Điền Đông Hoa vào trường này thế nào, tất cả những người lãnh đạo ở đây đều rất rõ ràng, Điền gia tài trợ cho trường học một phòng thí nghiệm gần mười triệu đồng, Điền Đông Hoa mới được nhập học, cho nên cái chuyện này bọn họ cũng không thể quản, mà muốn quản cũng không được.

Tuy rằng những người ngồi ở đây đều bị tiếng kèn của Điền Đông Hoa làm cho giật mình, nhưng mà mọi người hồi phục tinh thần lại, cẩn thận suy nghĩ thì thấy lời nói này cũng đúng! Đúng vậy, nếu như mày không quên nguồn gốc, vậy thì sao không từ chức xã trưởng đi, rồi đi học trường quyền, sau đó thành lập một xã đoàn dạy võ thiếu lâm?

Người này ở đây ăn nói rất hùng hồ, bảo rằng mình không quên nguồn gốc, không quên nguồn gốc mà chỉ mặc trường bào là được sao? Cái này có gì khác với những ngôi sao diễn viên giả dối khác?

Gió lại bắt đầu đổi chiều, bên dưới đài bắt đầu truyền ra những tiếng khe khẽ, tất cả mọi người đều đã bắt đầu nghi ngờ Nhâm Kiện Nhân, thừa dịp lúc này, Điền Đông Hoa vặn nhỏ âm lượng xuống, sau đó nói qua cái kèn đồng : "Tôi thấy anh tám phần là giả vờ, tỏ vẻ để lấy lòng mọi người! Nếu như bây giờ anh tuyên bố giải tán hội quán Tae Kwon Do của anh thì chúng tôi mới tin tưởng!"

Lời này vừa nói ra, lập tức được nhiều người hưởng ứng! Ai có lý thì bọn họ theo người đó, không ai về phe của Nhâm Kiện Nhân cả, vừa nãy ủng hộ hắn, cũng hoàn toàn là vì bị lời nói hùng hồn của hắn làm cho cảm động, bây giờ Điền Đông Hoa vừa nói vậy, vạch trần bộ mặt âm hiểm của Nhâm Kiện Nhân, mọi người đương nhiên là không rút lui, bắt đầu chán ghét hắn.

"Đúng vậy, anh giải tán hội quán Tae Kwon Do đi, chúng tôi sẽ tin tưởng anh!"

"Người không biết thì không trách, nhưng mà biết rõ mà cố phạm lại là một tội ác tày trời! Anh biết rõ Tae Kwon Do xuất phát từ thiếu lâm ba mươi hai thức trường quyền, tại sao anh không học trường quyền đó mà lại đi học Tae Kwon Do?"

"Hừ, đúng là treo đầu dê bán thịt chó, chỉ biết nói cái miệng, sống ở đây mà chỉ biết hướng ngoại, cái này người ta gọi là hán gian đấy biết không?"

"Đả đảo hán gian! Đả đảo Nhâm Kiện Nhân!"

Chỉ một lát sau, độ ghê gớm của Nhâm Kiện Nhân đã lên đến mức bán nước cầu vinh, làm cho Nhâm Kiện Nhân đổi sắc liên tục, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Trong lòng hắn cực kỳ hận Điền Đông Hoa và Trương Tân, Điền Đông Hoa thì hắn không nhận ra, nhưng mà Trương Tân làm sao hắn không biết? Lúc đầu nếu không phải vì tiểu tử này, hội quán Tae Kwon Do của mình sẽ kết thù với Dương Minh sao? không ngờ rằng tiểu tử này lại đâm sau lưng mình. Mà hắn quên mất một điều, Trương Tân là bạn của Dương Minh, không giúp Dương Minh thì giúp hắn chăng?

Nhưng mà, bây giờ mặc dù Nhâm Kiện Nhân có muốn vạch trần hai người này là do Dương Minh phái đến, nhưng mà hai người này nói rất đúng, nếu như nói bọn họ là do Dương Minh phái đến, thì người bên dưới khẳng định sẽ cho rằng mình là loại chó bị ép quay lại cắn người, làm gì có người tin chứ?

Nhìn thấy mọi người bên dưới đều đã xem Nhâm Kiện Nhân là đại hán gian có thâm thù đại hận, Dương Minh cảm thấy buồn cười, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục kéo dài nữa, kết thúc đúng lúc mới là điều hay. Lãnh đạo đang ngồi phía dưới, tuy rằng Điền Đông Hoa không sợ, nhưng Dương Minh cũng phải suy nghĩ cho Trương Tân nữa, nếu tiếp tục thế này thì cũng không cần phải tỷ thí phi đao nữa.

"Mọi người, được rồi, Nhâm Kiện Nhân là lấy lòng mọi người cũng tốt, làm náo động cũng tốt, ngày hôm nay không phải là lúc chúng ta thảo luận vấn đề này, mọi người không phải muốn xem biểu diễn ném phi đao sao?" Dương Minh nhìn mọi người bên dưới, cầm micro nói.

"Ừ, mặc kệ Nhâm Kiện Nhân đi, chúng ta muốn xem ném phi đao!"

" Dương Minh! Dương Minh! Dương Minh!"

" Lâm Chỉ Vận! Lâm Chỉ Vận! Lâm Chỉ Vận!"

Phía dưới lại truyền đến tiếng hô Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, Nhâm Kiện Nhân đứng ở một bên nhìn, vẻ mặt xám xịt như tro tài. Hắn vất vả lắm mới nghĩ ra được một vở kịch lừa tình hay như vậy, nhưng không ngờ lại bị người ta phá giải dễ dàng như thế, ngược lại còn nói mình muốn lấy lòng mọi người!

Sớm biết như vậy, mình còn tốn sức để làm gì? Rõ ràng là tự chuốc lấy khổ, còn không bằng trực tiếp tỷ thí với Dương Minh, bây giờ thì hay rồi, chính khí của mình càng lúc càng thấp, quả thật là đã lọt vào hố sâu rồi.

"Được rồi, Nhâm Kiện Nhân xã trưởng, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?" Dương Minh quay đầu lại, cười hiền hòa hỏi Nhâm Kiện Nhân.

NHưng mà, nụ cười của Dương Minh trong mắt Nhâm Kiện Nhân, quả thật giống như là một cây kiếm đâm xuyên trái tim hắn vậy, làm cho hắn xấu hổ vô cùng, nhưng mà có thể trách được ai? Ai kêu mình tự chuốc lấy khổ?

Nhâm Kiện Nhân nhìn Dương Minh, lại nhìn Lâm Chỉ Vận bên cạnh hắn, con mắt nhất thời sáng lên, rốt cục cũng đã tìm được cơ hội để chơi Dương Minh rồi : "Chúng ta không phải đã nói rồi sao, mỗi người tìm một người giúp đỡ, sau đó tự đội quả táo lên đầu, để cho người giúp đỡ ném, bên nào ném trúng nhiều thì bên đó thắng, không phải thế sao?"

"Đúng vậy!" Dương Minh gật đầu, khẳng định lời nói của Nhâm Kiện Nhân, nhưng trong lòng lại có chút kỳ quái vì sao Nhâm Kiện Nhân lại hỏi như vậy, trước đó người dẫn chương trình đã giới thiệu sơ sơ về tiết mục này rồi, bây giờ tên Nhâm Kiện Nhân lại hỏi như vậy không biết có ý gì.

"Haha, vậy xin hỏi, cậu mang theo vị mỹ nữ hoa hậu giảng đường này lên đây, là để ném phi đao cho cậu, hay là để cậu ném?" Nhâm Kiện Nhân giống như đã bắt được nhược điểm của Dương Minh, cười một cách đắc ý.

Theo Nhâm Kiện Nhân thấy, Lâm Chỉ Vận làm sao có khả năng ném được phi đao? Nếu đổi lại là một nữ sinh hắn không nhận ra, vậy thì hắn còn có thể đề phòng một chút, có lẽ sẽ cho rằng Dương Minh tìm một võ lâm cao thủ từ đâu đến. Cho nên để phòng ngừa trường hợp này xảy ra, Nhâm Kiện Nhân cố ý dặn chủ tịch hội sinh viên Từ Khiêm, để cho hắn ta ra quy định về việc tham dự lễ nghệ thuật!

Phải là sinh viên trong trường mới được phép tham gia biểu diễn, người ngoài không được bước lên sân khấu, cứ như vậy, thì sẽ hạn chế được việc Dương Minh tìm cao thủ bên ngoài.

Nhưng mà cho dù đã hạn chết, Nhâm Kiện Nhân cũng sợ Dương Minh tìm ra một cao thủ dân gian đối phó với mình, nhưng mà bây giờ nhìn lại, Dương Minh tự nhiên lại tìm một hoa hậu giảng đường!

Nhâm Kiện Nhân cho rằng Dương Minh cố ý tìm Lâm Chỉ Vận chỉ vì muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mà cứ như vậy người ném phi đao sẽ là Dương Minh chứ không phải là Lâm Chỉ Vận, hắn ta không tin rằng Lâm Chỉ Vận biết ném phi đao.

Mà nếu như Dương Minh ném, thì sẽ không hợp với quy tắc đã định ra! Bởi vì lúc đó bọn họ đã định trước, là Dương Minh và hắn đội táo lên đầu, nhờ người khác ném.

Nếu như Dương Minh đổi chổ với Lâm Chỉ Vận, như vậy thì đại biểu rằng Dương Minh vi phạm quy tắc, hắn hoàn toàn có thể dùng điểm này để bắt Dương Minh chịu thua, cho dù không chịu nhận, thì Dương Minh cũng sẽ rơi vào thế kém hơn. Nghĩ đến đây, khóe miệng của Nhâm Kiện Nhân lộ ra một nụ cười âm hiểm.

"Đương nhiên là nàng" Dương Minh nhìn Nhâm Kiện Nhân, sau đó lại nhìn Lâm Chỉ Vận, mỉm cười nói : "Chúng ta không phải đã định trước rồi sao? Lẽ nào anh muốn thay đổi quy tắc?"

Nhâm Kiện Nhân bị câu trả lời của Dương Minh làm cho nghẹn họng! Hắn vốn muốn công kích Dương Minh, nhưng mà không ngờ lại bị Dương Minh công kích ngược lại, làm cho hắn thành người sửa quy tắc!

Nhâm Kiện Nhân giận dữ, rồi lại phải khống chế lại, đem cái ý định chửi ầm lên nhét vào trong lòng, cười nhạt nói : "Đương nhiên là không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nếu như không có vấn đề, vậy thì chúng ta bắt đầu đi!"

"Tốt, bắt đầu thôi" Dương Minh gật đầu, làm ra cái thế mời.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1321 : Dương Minh Uy Vũ (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 44


Cửu Biện Liên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 288


Hào Môn Nhất Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 55