Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 1317: Xin Hỏi Anh Là Ai. (p1)

Chương trước: Chương 1316: Người Hiềm Nghi. (p2)



Tuy rằng Chu Giai Giai không phải là loại người ghen tị, nhưng mà cũng không hay nói láo, lúc còn trẻ nàng ta không hiểu biết đã làm sai một lần rồi, đương nhiên là sẽ không phạm sai lần thứ hai, nhưng mà, cho dù là như vậy, bây giờ phát hiện ra chuyện của Tiếu Tình, lại thêm chuyện của Kinh Tiểu Lộ, khó bảo đảm Chu Giai Giai sẽ không có ý kiến.

Huống hồ, quan trọng hơn là, nếu như có quan hệ thật sự với Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh sẽ thừa nhận, nhưng then chốt ở chổ là hắn chưa có quan hệ gì với Kinh Tiểu Lộ cả! Giữa hai người ngay cả việc nắm tay cũng chưa từng có, chứ đừng nói là tiếp xúc thân mật, đương nhiên là không tính việc bị Kinh Tiểu Lộ cưỡng hôn rồi, cái này không có ý nghĩa gì cả.

Nếu như nói hai người có quan hệ gì không bình thường, thì cùng lắm cũng chỉ là hơn mức quan hệ bạn bè một chút thôi, cho nên Dương Minh cũng không muốn làm rối loạn, ít nhất là bây giờ chưa muốn.

Cũng may Kinh Tiểu Lộ cũng không làm ra loại chuyện khó xử gì, Dương Minh cũng thầm khen Kinh Tiểu Lộ thông minh, chỉ là trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói : "Đừng có làm rối loạn đội hình, nên ổn định lại một chút"

"Hì hì..." Kinh Tiểu Lộ quả thật là vui vẻ đến chết rồi, cầm lấy chìa khóa mà nhìn trái nhìn phải.

Chu Giai Giai nhìn thấy nàng như vậy, cũng không nói gì, bởi vì chìa khóa là do Bạo Tam Lập đưa, nghĩ là do công ty cấp xe cho Kinh Tiểu Lộ, hẳn là có quan hệ với Dương Minh mà thôi, nhưng mà Chu Giai Giai không suy nghĩ nhiều.

Sau khi đã in toàn bộ bằng chứng từ trong máy tính của Vương Hiểu Nhiễm ra, liền lưu trữ nó lại trong phần cứng, sau đó mới nói với Dương Minh : "Dương Minh, đã xong rồi, những chứng cứ này rất hoàn hảo, chỉ cần là người hiểu biết về máy tính, cũng có thể thừa nhận tính hữu hiệu của bằng chứng này, không sợ Vương Hiểu Nhiễm phủ nhận"

"Vậy thì tốt rồi" Dương Minh thở dài một hơi, hắn sợ nhất là những việc không có chứng cứ chính xác, nếu như Vương Hiểu Nhiễm sống chết không thừa nhận chuyện này, vậy thì Bạo Tam Lập cũng đành phải mạnh mẽ đuổi nàng thôi.

Dù sao thì lời nói của Bạo Tam Lập cũng có giá trị và uy lực, hắn là tổng giám đốc của công ty, muốn đuổi người nào thì cũng koc cần lý do, nhưng mà như vậy thì không phục chúng! Nếu như không có chứng cứ chính xác, sẽ làm cho người khác nghi kỵ, mà nếu như Vương Hiểu Nhiễm phát huy bản lĩnh của mình lần thứ hai, làm cho chuyện bị đuổi việc trở thành một sự kiện trọng đại, như vậy thì trong công ty sẽ trở nên bất ổn, và người người đều cảm thấy bất an.

Tất cả mọi người sẽ nghi là, chỉ vì nhìn không thuận mắt mà đuổi việc người ta, sau này có thể đến lượt mình không? Nhân tâm mà không ổn định, thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, sự phát triển của công ty sẽ tụt dốc, cái này cũng là điều Dương Minh không muốn thấy.

Nhưng mà, bây giờ có những lời này của Chu Giai Giai, Dương Minh chẳng khác nào đã có thuốc an thần rồi, mà Bạo Tam Lập cũng thở phào nhẹ nhõm luôn! Chu Giai Giai cung cấp chứng cứ chính xác, cũng được pháp luật thừa nhận, cứ như vậy, không sợ Vương Hiểu Nhiễm cãi lại.

Chu Giai Giai cầm lấy bằng chứng được in ra giấy trong tay đưa cho Bạo Tam Lập, hắn ta cẩn thận bỏ mấy thứ này vào trong túi hồ sơ, sau đó nói với Chu Giai Giai : "Cảm ơn cô, Chu tiểu thư, cô đã giúp tôi một đại ân"

Tuy rằng người là do Dương Minh mời đến, công ty cũng là của Dương Minh, nhưng mà dù sao thì Bạo Tam Lập cũng là người quản lý ở đây, nếu Dương Minh không giúp hắn, thì hắn cũng phải tự mình nghĩ biện pháp thôi. Cứ như vậy, vô hình chung chẳng khác nào là Dương Minh đã giúp hắn, Bạo Tam Lập làm sao mà không cảm kích?

"không có gì đâu, đây là điều em phải làm mà" Chu Giai Giai ngượng ngùng cười nói : "Cho đến giờ, em đều sợ rằng không giúp được cho Dương Minh cái gì, bây giờ rốt cục đã có cơ hội rồi, em đương nhiên là phải quý trọng nó"

Dương Minh nghe Chu Giai Giai nói xong, cũng xấu hổ cười cười, không ngờ Chu Giai Giai lại còn có tâm tư này, suy nghĩ cẩn thận như vậy.

Lâm Chỉ Vận, Trần Mộng Nghiên còn đang chờ, các nàng đều mong muốn có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình, nên liên tục nổ lực học tập. Bây giờ Chu Giai Giai cũng vậy... còn còn Kinh Tiểu Lộ nữa, sự thay đổi của nàng, làm sao mà không phải là vì mình?

Nghĩ đến đây, Dương Minh thở dài, đúng là có một số việc cũng cần phải đối mặt, nhất là chuyện của Kinh Tiểu Lộ...

Mà bên kia, Kinh Tiểu Lộ nghe Chu Giai Giai nói như vậy, cũng tự nghĩ đến bản thân của mình, năng lực của Chu Giai Giai trong phương diện máy tính, Kinh Tiểu Lộ có nổ lực cả đời cũng không bằng được, nàng ta không hề có một chút kiến thức gì về máy tính cả, ngoại trừ việc biết dùng chuột, biết lên mạng, gõ gõ vài văn bản ra, thì những cái khác đều không biết.

Nhưng mà, mình cũng có một chổ mà Chu Giai Giai không bằng được vậy, Kinh Tiểu Lộ làm việc trong công ty một thời gian, nàng phát hiện ra mình có thiên phú làm lãnh đạo! Một lãnh đạo trong công ty cần cái gì? Đơn giản chính là khống chế nhân tài và bố cục phát triển, cũng chính là biết dùng người và biết dùng cái đầu để lập mưu lược, trong phương diện lập mưu, Kinh Tiểu Lộ tự nhận là không thua người khác, nhất là trong thương trường, một nơi mà ta lừa người người lừa ta. Còn trong phương diện dùng người, nàng có một chút thiếu sót, nhưng mà không sao, cái này có thể học tập, chức vị của mình bây giờ còn chưa đến lúc để dùng người, mình chỉ là trợ lý của tổng giám đốc thôi, cũng đang trong vai trò bày mưu tính kế, đợi đến khi được lên làm quản lý hay giám đốc, thì học tập cách dùng người cũng không muộn.

Cho nên, Kinh Tiểu Lộ nghĩ, mình cũng không kém hơn Chu Giai Giai chổ nào cả, trong phương diện khác mình cũng có thể đảm nhận được, cũng có thể trợ giúp cho Dương Minh, nghĩ đến đây, Kinh Tiểu Lộ nghĩ mình cần phải nổ lực hơn, chờ khi trở về ký túc xá, phải xem những quyển sách nói về cách dùng người.

"Báo tử, cuộc họp ngày mai tôi sẽ đến dự, bây giờ đi trước, chuyện còn lại anh thu xếp là được rồi" Dương Minh nhìn thời gian, cũng đã hơn tám giờ rồi, Trần Mộng Nghiên hẳn là đã về rồi, mình cũng cần phải chạy về nhà thôi.

"Yên tâm đi Dương ca, tôi sẽ an bài thỏa đáng" Bạo Tam Lập hùng hổ đáp.

Dương Minh cảm thấy đã không còn việc của mình, liền nắm lấy tay của Chu Giai Giai, cùng Kinh Tiểu Lộ sóng vai đi ra khỏi công ty, Chu Giai Giai có chút ngượng ngùng, dù sao thì Kinh Tiểu Lộ ở bên cạnh đang nhìn, nàng giãy vài cái từ chối, rồi cũng mặc cho Dương Minh nắm tay luôn. Nhưng mà Kinh Tiểu Lộ đã nhìn ra sự xấu hổ của Chu Giai Giai, cho nên từ một bên của Dương Minh đi qua bên kia của Chu Giai Giai, nắm lấy tay còn lại của nàng, cứ như vậy, Chu Giai Giai được hai người nắm tay, cũng giảm bớt xấu hổ đi.

Nhìn Kinh Tiểu Lộ bên cạnh, đối với mình vô cùng tốt, thậm chí là còn vô cùng cẩn thận, trong lòng Chu Giai Giai tự nhiên cảm thấy cái gì đó.

Kinh Tiểu Lộ trong căn tin trường, ngẫu nhiên quen biết với mình, quá trình có thể nói là vô cùng trùng hợp, lúc đó xem ra nàng không có âm mưu gì cả, nhưng bây giờ xem lại, thái độ của Kinh Tiểu Lộ đối với mình tựa hồ hơi bị tốt.

Lẽ nào Kinh Tiểu Lộ có âm mưu? Nhớ lại những lần tiếp xúc với Kinh Tiểu Lộ trước đây, thái độ của Kinh Tiểu Lộ đối với mình, Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận... Chu Giai Giai bỗng nhiên kinh ngạc...

Đúng rồi, Kinh Tiểu Lộ bây giờ, cực kỳ giống mình lúc trước! Mình lúc trước, chẳng phải cũng cố gắng lấy lòng người bên cạnh Dương Minh sao? Hơn nữa khi không có làm gì, luôn thích ở cùng một chổ với Dương Minh, cho dù không có lý do, cũng sáng tạo ra lý do... so với Kinh Tiểu Lộ, sao có chổ tương tự thế này?

Nhớ lại thái độ và cách nói chuyện của Kinh Tiểu Lộ đối với Dương Minh, tuy rằng Kinh Tiểu Lộ đã rất cẩn thận rồi, sợ Chu Giai Giai nhìn ra cái gì đó, nhưng Chu Giai Giai là người từng trải, nàng ta đã một lần đóng vai của Kinh Tiểu Lộ rồi, làm sao mà không phát hiện ra được?

Cho nên, dù Kinh Tiểu Lộ đã cố gắng che dấu và ngụy trang cỡ nào, thì Chu Giai Giai vẫn có thể nhìn ra mánh khóe của nó, tìm được một số điều khả nghi.

Nhưng mà, cho dù có nhìn ra, thì mình có đề phòng Tiểu Lộ sao? Chu Giai Giai âm thầm lắc đầu, sẽ không đâu, nàng sẽ không hề biểu hiện sự bất mãn hay ghét Kinh Tiểu Lộ gì cả, nàng cũng sẽ không nói gì cả.

Ngược lại, thấy Kinh Tiểu Lộ bây giờ, nàng lại nhớ đến mình hồi đó. Đó là những năm tháng gian nan và khổ sở cỡ nào? Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy ngọt ngào.

Tình yêu khó khăn và vất vả mới có, so với những tình cảm được hình thành một cách tự nhiên, luôn luôn là một kỷ niệm ngọt ngào đáng giá. Đây là một trong những ký ức mà có lẽ cả đời người sẽ không bao giờ quên được.

Chu Giai Giai vô thức nắm chặt tay của Kinh Tiểu Lộ, làm cho Kinh Tiểu Lộ hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng tùy ý để cho Chu Giai Giai nắm, mãi cho đến khi đi ra khỏi thang máy.

Cái nắm tay này, bây giờ, mình được Kinh Tiểu Lộ và Dương Minh nắm lấy, có phải là bao hàm cả một ý nghĩa khác không? Chu Giai Giai âm thầm nhìn Kinh Tiểu Lộ, trong mắt lộ ra một vẻ cười.

Cô gái này, vô cùng hòa hợp với mình, ít nhất là không hề có xung đột gì, như vậy đã đủ rồi.

Kinh Tiểu Lộ thì không có nghĩ nhiều như Chu Giai Giai, nàng cầm lấy chìa khóa xe, hưng phấn đến điên luôn, đi xuống lầu, vô thức nhấn nút về hướng xe của Dương Minh, nhưng mà xe của Dương Minh không có phản ứng, lại nghĩ rằng chiếc chìa khóa này chưa dùng được.

Nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ cố sức nhấn nút điều khiển từ xa, Dương Minh không biết nên khóc hay nên cười, nói : "Chìa khóa ở đây, chúng ta về trường học trước đi"

Nói xong, Dương Minh đưa chìa khóa của mình cho Kinh Tiểu Lộ, Kinh Tiểu Lộ hăng hái leo lên vị trí người lái.

Dương Minh và Chu Giai Giai ngồi ở phía sau, Kinh Tiểu Lộ khởi động xe, chạy về hướng đại học Tùng Giang.

Đầu tiên chở Chu Giai Giai đến hệ máy tính trước, khi xuống xe, Dương Minh không nói gì, chỉ nắm lấy tay nàng và dặn : "Chú ý thân thể, đừng để bị mệt mỏi"

Chu Giai Giai gật đầu, cười ngọt ngào bước xuống xe.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1317: Xin Hỏi Anh Là Ai. (p2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bữa Sáng Ở Tiffany’s

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 11




Hoàn Em Hạnh Phúc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 69