21 ‘’Cãi nhau à ?’’
Từ Diệu Văn vừa tra chìa khóa vào nhà, đã nghe Trương Dược Ngạn ló đầu ra từ cửa phòng cách vách hỏi
‘’Lo ngủ đi’’ Từ Diệu Văn mắt cũng không nhướng, tiếp tục vào nhà.
22 Ngày cuối cùng của năm, không khí tại thành phố S bây giờ càng nhộn nhịp hơn so với Giáng sinh, tòan bộ thành phố đều tràn ngập hương vị đoàn tụ chia ly, con đường so với Giáng sinh có phần lung linh tráng lệ hơn.
23 Dự định sau khi về nhà sẽ tận hưởng không gian yên tĩnh thì trên đường điện thoại lại reo, không ai khác chính là cái người đang vui vẻ đến quên trời quên đất tại câu lạc bộ đêm kia ‘’Cậu ở đâu ?Mau về đi’’
‘’Sao cậu về sớm vậy ?’’
‘’Không có việc sẽ không về đâu, mà thôi, cậu nhanh về nhà đi’’
Từ Diệu Văn rất ngạc nhiên, cậu ta từ lúc nào quan tâm đến sinh hoạt của mình như vậy.
24 Hệ thống sưởi ấm trong phòng cùng đống chăn trên người khiến Hàn Duy nhanh chóng ấm áp lại, thậm chí còn thấy hơi nóng, nhìn thấy Từ Diệu Văn đang bưng chén gì đó mùi rất gắt, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt ‘’Thôi không cần uống đâu.
25 Hôm sau tỉnh lại thấy trên môi ấm áp, trợn mắt lên thì thấy Từ Diệu Văn đang quỳ trên giường, đè trên người y hôn môi, Hàn Duy tức giận ‘’Ưm’’ một tiếng
Từ Diệu Văn rời ra áp lên trán y ‘’Năm mới vui vẻ’’
Đại não còn chưa hoạt động mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày đầu của năm mới, không khỏi nhớ lại tối qua ‘’Tổng kết năm cũ’’ có bao nhiêu đáng sợ, một khi những hình ảnh đó tràn ngập trong não Hàn Duy liền chẳng thể nào dám nhìn thẳng đối phương.
26 Vốn chỉ được nghỉ lễ 3 ngày nhưng vì Từ Diệu Văn đã giải quyết một mớ công việc trước tết nên hiện tại hắn vẫn còn được xả hơi dài hạn.
Hàn Duy cũng không về nhà.
27 Ở trên giường lăn lộn với Từ Diệu Văn một hồi, dùng hết sức chống cự Hàn Duy rốt cuộc mới không bị bắt phải mặc cái tạp dề kỳ quái kia mà chỉ mặc áo ngủ bình thường.
28 Biết tin Từ Duẫn Vũ tái hôn, trong đầu Từ Diệu Văn như nứt ra, vừa hoang mang vừa chật vật, mãi hắn mới nhận ra, vị trí của mẹ trong cái nhà này dần dần sẽ bị một người phụ nữ xa lạ thay thế.
29 Ở nhà Từ Diệu Văn mấy ngày lại phải trở về với cuộc sống hằng ngày. Buổi chiều tan ca về nhà, Hàn Duy theo thói quen tắm rửa, tự nấu cơm cho mình ăn, còn chưa kịp cầm đũa đã nghe di động reo vang từ túi áo khoác vắt vẻo trên sofa.
30 Hàn Duy bảo Từ Diệu Văn nghỉ ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày đi nhưng hắn không nghe, hết kỳ nghỉ liền ngồi dậy đi làm.
Hàn Duy cũng hết cách, chỉ có thể mọc rễ tại căn hộ vừa chiếm đóng mấy ngày, chủ yếu là để tiện chăm lo ăn uống cho Từ Diệu Văn.
31 Biết hắn là cố tình vậy mà cơ thể vẫn cứ rạo rực.
Hàn Duy nhìn dáng lưng của Từ Diệu Văn một lát, cuối cùng nhịn không được ôm chầm lấy hắn, kéo bàn tay hắn đến nơi đã ướt át kia ‘’Diệu Văn…’’
Từ Diệu Văn híp mắt nhìn y ‘’Muốn anh sao?’’
“Ừ”
“Không chán à?’’
‘’…Không chán’’ Hàn Duy lắc đầu, lại nghĩ hắn không muốn giúp thế là dựa đầu vào ‘’Rất thích’’
Từ Diệu Văn rất hài lòng, kéo người nọ lên trên người, ngón tay chậm chạp đi vào chuyển động nhịp nhàng bên trong, tay còn lại đưa lên xoa nắn đầu ngực đối phương.
32 Sau hôm đó, Hàn Duy có hơi mất tự nhiên, Từ Diệu Văn ngược lại vẫn tỏ ra bình thường, lái xe đến trước cửa công ty rồi ghé qua hôn lên trán y như mọi người.
33 Hàn Duy mơ màng trở mình, theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, nhưng không cảm nhận được cơ thể ấm áp kia. Chợp mắt tỉnh dậy lấy tay sờ soạng một hồi vẫn chỉ thấy giường nệm mềm mại.
34 Biết tin Hàn Duy chuyển vào, Trương Dược Ngạn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cậu nghĩ cậu biết nguyên nhân là gì.
“Cậu lập mưu tính kế từ bao giờ?”
Bị cậu hỏi thẳng, mặt hắn vẫn không chút đổi sắc “Mưu kế gì chứ? Tớ là thuận theo tự nhiên”
“Ngu mới tin cậu.
35 Khi Hàn Duy dọn vào, phòng ốc cũng không có gì trang trọng hơn, nhưng lỉnh kỉnh vật dụng to có nhỏ có thoạt nhìn dù sao cũng không còn trống trải như trước.
36 Tiễn Hàn Duy ra sân bay rồi hai người trở về nhà trọ, ngồi chiếm đóng một góc sofa tay cầm tạp chí lật vài trang. Trương Dược nghẹn nửa ngày rốt cuộc xả ra “Ngươi ta phải về nhà mà cậu còn làm gì vậy hả?”
Từ Diệu Văn mí mắt cũng không thèm nâng lên hỏi “Làm gì?”
“Tối hôm qua cậu làm gì tự cậu biết rõ! Tớ ngủ ngay bên cạnh đấy nhé!”
Từ Diệu Văn trở mình hơi siết chặt tờ tạp chí sau đó lại thản nhiên lật thêm một trang “Tối qua cậu ngủ muộn à?”
“Có ngủ sớm cũng bị đánh thức thôi” Trương Dược Ngạn nghĩ nghĩ vẫn không dám nói thẳng đành nói giảm nói tránh “Thực ra là không nghe được bao nhiêu, cậu đừng quá quắt là được”
Phòng ốc cách âm rất tốt, nhưng âm thanh lớn như vậy làm sao lại không nghe loáng thoáng được, với lại cậu không hề bị điếc!
“Cậu nói với Tiểu Duy phòng bên cạnh sẽ không nghe thấy chứ gì?”
“….
37 “Hàn Duy tiên sinh, ngài chạy đi đâu rồi?”
Ống nghe truyền đến tiếng ồn ào trong siêu thị, Hàn Duy lúc này có lẽ bên miệng đang nở nụ cười.
“Đi siêu thị.
38 Kỳ nghỉ xuân thấp thoát trôi qua, cuộc sống cũng trở về với quỹ đạo vốn có của nó. Khí trời dần trở nên ấm áp, áo khoác nặng nề trên người đã được thay bằng áo sơ mi tay ngắn dễ chịu.
39 Đèn ngủ trong phòng đã tắt, Từ Diệu Văn cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng. Hắn mở to mắt thật lâu cuối cùng vẫn dùng lực quơ tay, Hàn Duy bị hắn lay tỉnh mơ màng dùng giọng mũi mềm mại hỏi ‘’Hửm?”
Từ Diệu Văn suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra lý do vì sao đánh thức người ta, đành thuận miệng nói ‘’Ngủ không được’’
‘’Có chuyện gì?” Hàn Duy đưa tay sờ giữa hai đùi hắn mơ hồ hỏi “Muốn sao?”
Từ Diệu Văn đẩy tay đối phương ra “Không, ban ngày ngủ nhiều quá”
“Vậy em nói chuyện với anh” Hàn Duy vẫn không ngừng ngáp dài, giọng nói vẫn mơ màng nhưng rất cực lực chống đỡ cơn buồn ngủ.
40 Hàn Duy bị đeo bám quấy rầy không bao lâu thì Từ Diệu Văn cũng bắt đầu bị cuốn vào núi công việc bận rộn.
Theo lẽ thì cuối năm hắn đã ôm đồm một đống công việc rồi thì lúc này đáng ra không bận đến tối mặt thế này chứ.