41 Nghỉ hè, Mục Xán có thói quen “lôi đả không động “(L: sấm đánh không thay đổi): đi nhà bà ngoại.
Ông bà ngoại tuổi tác một năm lại một năm nhiều hơn, cũng may thân thể ngược lại còn rất khỏe mạnh, làm việc đồng áng vẫn còn rất nhanh nhẹn có tinh thần mười phần đủ mười.
42 Bởi vì là cuối tuần, các bạn cùng phòng đều đã về nhà, trong phòng chỉ còn một mình Mục Xán, cậu cuối cùng mệt đến muốn đi ngủ, cậu đã mơ, mơ tới khi đó ở trong nhà Lục Hiên.
43 Bên kia sân của đội Thự Quang ánh mắt Chung Cảnh Diệp gắt gao nhìn chằm chằm Mục Xán, ngày hôm nay nhiệm vụ của hắn vẫn là bám sát đề phòng Mục Xán. Năm ngoái một trận đại bại kia làm hắn mất hết mặt mũi, vẫn luôn canh cánh trong lòng, ngày hôm nay là cơ hội duy nhất cũng là cuối cùng, hắn nhất định phải đánh bại Mục Xán!
“Đến đây đi Mục Xán! Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!” Chung Cảnh Diệp ở trong lòng hung hăn nói.
44 “Tiểu ngốc qua, nghĩ cái gì đó!” Lục Hiên đột nhiên tiến lên vô cùng thân thiết mà vỗ Mục Xán một cái, tiếp đó lại chạy ra xa.
A, hắn không giận ta!
Mục Xán đột nhiên có tinh thần lên, đi lên phía trước đuổi theo!
“Mục Xán đột nhiên phát động, muốn đi tiếp ứng Hà Tiến Văn, Hà Tiến Văn bị vây quanh rồi, hắn đem cầu cắt ngang truyền cho Hồng Vân, nhưng đã bị Chu Hoành Kiệt ở trước phá hỏng! Chu Hoành Kiệt trong trận này biểu hiện vô cùng sôi nổi, phạm vi hoạt động cũng vô cùng lớn! Hình như là càng đánh càng hăng!”
Hà Tiến Văn từ trên mặt đất bò lên, vừa rồi bị Chu Hoành Kiệt đụng vào, làm hắn mất đi thăng bằng, bị ngã như chó gặm bùn, “Ta kháo! Người hắn sao lại cứng như thế?!”
Nửa trận đầu vẫn còn lại 5 phút đồng hồ, tỉ số vẫn đang là 0:0.
45 Tương Lâm Lỗi nhìn trời một chút, lau lau mồ hôi, ánh mặt trời đã không còn chói mắt, xem ra, thời điểm kết thúc trận đấu cũng đã không xa nữa rồi!
Thực sự là một đối thủ khó đối phó a!
Các đội viên của Thự Quang nhìn đội viên của Nhất Trung đang hưng phấn chụm vào một chỗ chúc mừng, không khỏi phát ra cảm khái như thế.
46 Hằng năm sau khi thi đấu bóng đá, theo lệ cũ đều là thời gian ôn tập tối tăm cho kỳ thi giữa kỳ, thẳng tuốt cho tới khi thành tích được dán lên bảng thông báo của trường mới thôi.
47 Lục Hiên cưỡi xe chở Mục Xán về nhà, một đường không nói chuyện. Về đến nhà sau khi mở cửa, Lục Hiên lấy ra đôi dép lên vẫn luôn thuộc về Mục Xán kia đưa cho cậu.
48 Khuôn mặt Mục Xán cực kỳ đỏ, như là quả cà chua đã chín đỏ, thế nhưng vẻ mặt lại không có nhiều biến hóa, một bộ dáng vẻ ẩn dấu rất sâu. Cậu đứng lên, hướng trong phòng đi, “Ta muốn đi ngủ.
49 Buổi chiều thứ 6, trong phòng âm nhạc Nhất Trung, Sở Vũ và Lục Hiên vừa mới hợp tấu xong một khúc, Lục Hiên buông đàn violon, duỗi thắt lưng một cái, hoạt động chân tay một chút, bắt đầu thu thập hộp đàn.
50 Máy bay trên đường gặp phải luồng khí lưu mạnh, đặc biệt là lúc hạ cánh, quả thực như là đang rơi tự do. Loại tình huống này đối với Lục Hiên đã quen ngồi máy bay từ trước mà nói thì không có gì ghê gớm, nhưng đối với Mục Xán mà nói lại không thua gì một cơn ác mộng.
51 Ngày thứ hai, Mục Xán 6 giờ đã thức dậy. Chờ cậu rửa mặt xong đi ra phát hiện Lục Hiên vẫn còn đang ngủ, liền đi gọi hắn.
“Ai, tỉnh tỉnh!”
Lục Hiên chuyển cái thân, vùi đầu vào gối, thanh âm vo ve nói:“Ngủ tiếp một lát….
52 Ngày thứ hai hai người ngồi xe đi Lệ Giang.
Mấy năm gần đây bởi vì phát triển du lịch, Lệ Giang trên thực tế đã trở thành một thành phố thương mại hóa ở mức độ cao, cơ bản không cần đặc biệt chuẩn bị cái gì, mang theo tiền và người đi là đủ rồi.
53 Xuống xe, hai người tiếp tục đi lên, không lâu sau thì đi qua một hành lang treo đầy ước nguyện.
Lục Hiên cười nói với Mục Xán: “Tiểu Xán, truyền thuyết kể rằng Ngọc Long Tuyết Sơn là thần núi của tộc Nạp tây cùng dân cư bản địa nơi đây, là một tòa thánh sơn trong cảm nhận của người Nạp Tây cùng các dân tộc Lệ Giang, rất linh nga, nếu như đem hai tay đặt trước trán cầu nguyện có thể trở thành sự thật, có muốn thử xem hay không?”
Mục Xán không hiểu phong tình không chút do dự cự tuyệt: “Lời nói vô căn cứ, không muốn.
54 Mấy ngày kế tiếp hai người lại đi dạo Shangrila, phong cảnh tự nhiên cực mỹ, nhưng đẹp hơn cả chính là tâm tình hai người. Bọn họ vứt bỏ mọi rối bời trần thế, giống như hai hài tử vô ưu vô lự rong chơi ở từng ngóc ngách Shangrila.
55 Trong phòng chơi bi a, Lục Hiên cùng Sở Vũ vừa mới đánh bóng xong, tựa ở mép bàn nhìn Dư Tư Vĩ cùng Ngô Tuấn Kiệt chơi bóng, vừa uống Coca, vừa nói chuyện phiếm.
56 Sau kì thi giữa kỳ, bầu không khí thi vào cao đẳng càng ngày càng đậm, nhất là cái biểu ngữ treo cao ở bộ cao trung kia càng luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở các học sinh cao trung gấp rút học tập.
57 Sau kỳ nghỉ hè cao nhị bận rộn mà phong phú, cao tam hắc ám đã tới.
Mặc dù Lục Hiên và Mục Xán đều không dự định ở trong nước học đại học, nhưng bài vở của cao tam vẫn không thể buông bỏ, đại học ở Mỹ chính là muốn xem điểm trung bình học tập ở cao trung.
58 Vào ngày thứ ba Lục mẫu về nước, cũng chính là cuối tuần đầu tiên của tháng 11, Lục Hiên mang Mục Xán bay đi Singapore, tham gia cuộc thi SAT trong tháng.
59 Thứ sáu, Mục Xán trở lại phòng, Hồng Vân để lại cho cậu mảnh giấy: “Trong nhà ngươi có gọi điện tìm ngươi, bảo ngươi cấp nhanh gọi lại. ”
Mục Xán cảm thấy có chút vô cùng kinh ngạc, trong nhà chưa từng gọi điện tới, mà cậu cũng chỉ gọi điện cho ông bà ngoại, hầu như chưa bao giờ gọi về nhà.
60 Sáng sớm mùa đông, ngay cả ánh mặt trời rơi xuống rèm cửa sổ cũng phảng phất như dẫn theo một tia lạnh. Mục Xán mở mắt ra, lấy tay xoa xoa sương mờ trên cửa kính, bọt nước lập tức theo dấu tay cậu chảy xuống, như là vẻ mặt đang khóc.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120