21 Buổi tối Lục Hiên được sắp xếp ngủ cùng Mục Xán ở đông phòng tầng hai, gian phòng kia ở phía đông nam có hai cửa sổ, là gian phòng mát nhất trong nhà bà ngoại hắn.
22 Buổi tối ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, đã không còn thông lệ đi học giáo dục tư tưởng nữa, đổi thành liên hoan buổi tối.
Lục Hiên lúc ở sơ trung vẫn luôn là học sinh giỏi, bản thân hắn đối với học sinh mà nói, có một loại lực lãnh đão không cần người giảng dạy tán thành.
23 Mức độ chú trọng của Nhất Trung đối với cao trung và sơ trung hoàn toàn không giống nhau, điểm này từ hoàn cảnh địa lý đến bầu không khí học tập đặc biệt xây dựng nên liền có thể thấy được.
24 Khi Mục Xán chống đỡ đi tới cổng tiểu khu, sắc trời đã tối sầm, nhưng dáng dấp hắn thực sự quá đáng sợ, cho dù có thẻ vào cổng cũng vẫn bị bảo vệ ngăn lại.
25 Khi Lục Hiên về đến nhà Mục Xán đã tỉnh rồi, đang dựa vào bên giường lật sách, trên đầu cạo xuống một ít tóc, khâu mấy mũi, dùng băng gạc dán vào, bộ dáng thoạt nhìn có phần hơi thảm thương.
26 Ngày thứ hai, lão Cao liền chạy đến phòng hiệu trưởng một phen nước mũi một phen nước mắt mà tố cáo, nói nếu như không đem thái tử gia đổi đến lớp khác, hắn cái chức giáo viên chủ nhiệm này liền làm không nổi nữa, hắn cũng dạy không nổi nữa! Quá kiêu ngạo rồi, chỉ hảo tâm hảo ý mà khuyên một câu, lại có thể tìm người đến đánh hắn!
“Ngài xem, ngài xem, đây! Đây! Còn có đây!! Đều là bị Vương bát cao tử kia cấp đánh! Này còn có vương pháp hay không a! Một tiểu hài tử cao nhất lại hung hăng càn quấy thành như vậy!” Lão Cao chỉ vào một khối xanh tím trên mặt mình, hận không thể dán lên con mắt của hiệu trưởng để cho hắn nhìn.
27 Đại hội thể dục thể thao qua đi không lâu sau thì sẽ đến giải thi đấu bóng đá khối cao trung toàn thành phố rồi.
Đội bóng đá Nhất Trung trong 20,30 đội bóng đá cao trung của thành phố cơ bản là xếp vị trí không cao, mỗi lần đều ở giai đoạn dự tuyển thi đấu đã bị loại, năm ngoái nhà trường đặc biệt tuyển một học sinh từ trường thể thao tới, lúc này mới miễn cưỡng đá vào vòng chung kết, đáng tiếc cũng là vòng thứ nhất đã bị hạ.
28 Sau khi huấn luyện chấm dứt, để giảm bớt oán khí của các học trưởng, Lục Hiên làm chủ nhà mời tất cả thành viên đội bóng đá đi quán ăn đồ cay Tứ Xuyên bên ngoài trường đánh chén một phen.
29 Theo một tiếng còi thanh thúy vang lên, trận đấu đã bắt đầu.
Lúc Vương Tử Cao đang đoán đồng xu đã thắng đội trưởng Tam Trung, hắn chọn được quyền phát bóng.
30 Khiến cho Lục Hiên khó mà tiếp nhận nhất chính là, mỗi lần Mục Xán đá bóng vào, các đội viên trong đội đều ôn ào mà xông lên, đem Mục Xán thành búp bê ôm tới ôm lui.
31 “Đô!” Tiếng còi chói tai lần nữa vang lên trên sân.
Hậu vệ cánh trái của Nhị Trung bị Trần Hải Kiệt chà đạp, nếu như để hắn đột phá phía sau chính là vùng trống, trực tiếp đối mặt thủ môn, buộc lòng phải vây tiếp, số 6 nòng cốt vị trí tam phong của Nhị Trung – Dương Nhất Dương quả quyết mà từ bên sườn hướng qua đem Trần Hải Kiệt đến cả người dẫn bóng xúc ngã.
32 Huấn luyện xong về nhà, hai người đứng ở trước nhà để xe.
Lục Hiên kinh ngạc nói: “Tiểu Xán, ngươi lại đắc tội người nào rồi? Sao van xe lại bị xả hết khí rồi?”
“Quỷ mới biết.
33 (L: E hèm, từ h bạn sẽ gọi Mục Xán là ”cậu”, còn Lục Hiên là “hắn” nhé, cho khỏi nhầm lẫn a)
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
“Nguy rồi. ” Mục Xán rốt cục tỉnh lại vừa nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, lập tức từ trên giường bật dậy, cậu day day cái đầu ngủ đến có phần choáng váng, lẩm bẩm, “Sao lại không gọi ta dậy chứ.
34 Nửa trận sau, Dương Kỳ Phong thay đổi chiến thuật thất bại trong nửa trận đầu kia, thay Hồ Đĩnh biểu hiện không có gì đặc sắc ra, vào sân là Ngô Hướng Đông, lại để Lục Hiên tự đá theo ý mình, làm một người tự do đá trong sân.
35 Buổi tối về đến nhà, Lục Hiên lấy ra hộp cứu thương gia dụng bên trong có thuốc phun bạch dược Vân Nam, phun một chút lên vết thương ở chân Mục Xán. Loại bị thương này ngay lúc đó vô cùng đau đớn, nhưng kỳ thực cũng không có việc gì hệ trọng, nhiều lắm là xanh tím một hai ngày.
36 Quán cà phê ‘Vườn hoa không trung’ nằm ở tầng cao nhất tầng 35 của khu cao ốc Trung Tín, buổi chiều, bên trong cơ bản không có mấy người, âm nhạc du dương nhẹ nhàng phiêu đãng trong phòng.
37 Chuyến tàu tiếp tục tiến về phía trước, người mua vé đứng phần lớn đều ngồi trên chiếu, hoặc dựa vào vali hành lý, hoặc dựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có Lục Hiên vẫn còn đứng.
38 Buổi tối lúc trở về, Lục Hiên tắm trước, tiếp theo đến Mục Xán đi vào tắm. Chờ Mục Xán tắm xong đi ra, phát hiện trong phòng đã có vài người nữa chui vào, là mấy vị ngồi chung trên tàu kia.
39 Vài ngày sau đó, Mục Xán gần như là cố ý tránh chạm mặt Lục Hiên, đi ngủ trước nếu như bọn Lục Hiên ở trong phòng đánh bài hoặc giả bọn họ làm gì khác, cậu nhất định sẽ lùi ra ngoài tìm một góc an tĩnh đọc sách —- hoặc là thành thật cái gì cũng không làm, chỉ ngây người ra ; nếu như đi dạo ở công viên, cậu nhất định sẽ rớt lại ở sau bọn họ ba thước.
40 Nghỉ đông, Mục Xán lại dùng vô số bài tập cùng đề khó vây khốn suy nghĩ của chính mình, tránh cho suy nghĩ tới Lục Hiên, mà Lục Hiên cũng không có giống như kỳ nghỉ hè kia, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 10