Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 49
Chương trước: Quyển 2 - Chương 48
Hai đứa ngồi trên xe, nói mấy chuyện tào lao rồi cười ngặt nghẽo. Riêng với tôi chắc là rượu cười. Cảm thấy hơi mệt, tôi tựa đầu vô ghế nhắm mắt. Xe chạy về gần tới nhà, Tiên khều khều tay:
- Ê Dung, hình như ông Vinh đang đứng đầu hẻm kìa.
Tôi giật thót mình, nhìn ra cửa sổ thì đúng là anh rồi. Tim tôi lại đập loạn xạ, giờ này đứng đó làm gì, hay là anh theo từ nãy giờ, biết tôi đi bar rồi nói chuyện với người lạ? Bộ dạng tôi say sưa như bây giờ nhìn bệ rạc quá.
- Ừ, kệ đi.
- Có cần tao xuống sạc ổng một hồi không?
- Thôi được rồi, tao giải quyết được.
Xe dừng lại ngay chỗ Vinh đứng, con Tiên đỡ tôi ra rồi bước lên xe. Nó dặn dò tôi nhớ uống nước nhiều, rồi chào ông Vinh một tiếng cho có lệ. Xe chạy đi, đồng hồ lúc này là 12h35 rồi, tôi hít thở sâu, dặn lòng bình tĩnh không được yếu mềm, trời khuya, trước hẻm chỉ có hai đứa.
- Anh gọi cho em không được, anh gọi mẹ. Mẹ nói em đi chưa về nên anh chờ.
- Chờ em làm gì?
- Em vừa đi đâu về?
- Đi nhậu, đi bar. Anh tới đây để làm gì? Nếu coi em về hay chưa thì em về rồi, anh có thể về.
Tôi can đảm lạ kỳ, chắc là do say. Thây kệ, nhờ bia rượu tôi sẽ nói hết những điều cần nói luôn, dứt điểm khỏi phải lấn cấn.
- Mai em còn đi làm mà đi gì giờ này mới về?
- Anh Vinh, nếu anh qua đây để xin lỗi thì được, còn không thì anh về đi. Đừng có nói cái giọng gia trưởng đó ra làm gì, chán lắm.
- Dù gì thì anh cũng là chồng em.
- Ừ, nhưng sắp hết rồi.
- Chưa gì mà em…
- Anh im đi, để em nói cho anh biết, khi em chưa kể với ai về cái cách mà anh đối xử với em thời gian qua thì anh nên suy nghĩ lại, chứ anh còn đứng đó mà một tiếng “anh là chồng em”, hai tiếng “anh là chồng em”. Chồng, chồng gì như anh. suốt ngày đi với bạn bè, đội bạn bè trên đầu. Anh có hiểu cho cảm giác của con vợ này không? Khi vợ anh gần chết thì anh bù khú với con khác. Bây giờ anh vẫn chưa nhận ra lỗi của anh. Vậy mà anh còn nghe theo lời con đĩ Diễm kia về đay nghiến em. Anh coi, anh xứng đáng không?
- Em chửi ai? – Vinh trợn mắt lên, quát tôi.
- Em chửi con đĩ Diễm đó! Nói tới nó là anh muốn ăn tươi nuốt sống em chứ gì? Anh muốn đánh em à? Xin lỗi anh nha, con này đi nhậu, đi bar nhưng không bao giờ làm bậy như cái con đó. Con này biết thân phận đã có chồng nên chưa hề tiếp cận ai hay để người khác tiếp cận mình. Mà thôi, anh còn thương, còn trọng thì anh kêu nó ly dị chồng, rồi em với anh ly dị mà mấy người về với nhau đi, đừng có mèo mả gà đồng hoài như vậy, chỉ làm khổ cho vợ chồng của mấy người thôi, bất nhân lắm. Ngày nào còn là vợ anh, em vẫn chưa làm gì sai trái sau lưng anh. Còn anh, anh coi lại anh đi, anh đã làm điều gì cho em và đã làm em đau ra sao? Vinh à, chấm dứt thiệt rồi, em không còn hơi sức đâu mà chịu đựng anh hay đấu tranh tranh giành với mấy người khác gì hết. Em buông. Anh làm gì thì cứ làm, anh muốn đi với ai thì cứ đi, muốn ngủ với ai thì cứ ngủ. Giờ hãy để yên cho em ở với mẹ, tới đúng sáu tháng thì mình đường ai nấy đi.
- Anh xin lỗi!
- Xin lỗi em à? Trễ rồi, nhưng em cũng cảm ơn vì cuối cùng anh đã chịu nói xin lỗi em. Em không quan tâm anh có thật sự biết lỗi của anh chưa, nhưng em cũng cảm thấy được an ủi. Anh về với bạn anh đi, về với mẹ anh và cả mấy cô người tình, người yêu cũ của anh đi. Em không cần anh nữa, không muốn dính líu tới anh nữa. Anh đừng tìm em, còn hơn bốn tháng thôi. Ít ra mình đã không chết khi xa nhau. Em thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Mai em tỉnh táo mình sẽ nói lại chuyện này. Giờ em vô nhà ngủ đi.
- Cũng như anh thôi, em không tỉnh chứ chưa xỉn. Em nhớ những gì em nói, nếu em cứ nhút nhát trước anh, em chỉ làm em khổ thôi. Kết thúc đi, em cũng đau nhưng còn đỡ hơn là cứ kéo dài âm ỉ hoài. Anh về đi.
Tôi quay đi không quay lại, nước mắt bắt đầu chảy nhưng tôi cố gắng không nhúc nhích vai để Vinh nhận ra tôi khóc. Vinh đứng yên đó. Một cơn gió đêm thổi ngược vào tôi, sao mà thấy lạnh quá vậy không biết. Tôi mở cửa bước vô nhà, vẫn chưa nghe tiếng xe chạy. Lại một đêm dài thật dài.
Tôi đã cố gắng mở khoá cửa thật nhẹ để vào nhà, vậy mà mẹ vẫn thức, hay là mẹ chưa ngủ. Mẹ ngồi đó nhìn sợ lắm, tôi cúi mặt…
- Mới đi đâu về?
- Con đi với Tiên mà, uống vài chai thôi.
- Sao mà người hôi mùi thuốc, mùi tùm lum mùi vậy? Không phải buồn là lao đầu vào mấy cái chỗ tào lao đâu nghe chưa?
- Tào lâu gì đâu mẹ…
- Mày có cần đi nói chuyện với dòng họ nó liền không? Mẹ với mày đi liền, con tao đẻ ra không phải cho nó cứ dằn vặt vậy hoài được… Ở được thì ở, không thì bỏ dứt, làm cái gì mà mới vui được mấy bữa nay lại như vậy? Đủ rồi nghe.
Mẹ quát ầm ĩ, tôi chỉ biết gục đầu nghe. Biết là mẹ thương con xót con nên mới như vậy, nên tôi không dám nói gì.
- Cái nhà này sao cứ đẻ con gái là khổ, ngoại thì chồng chết sớm, mẹ thì chồng bỏ, còn mày thì bị chồng ăn hiếp. Rồi tính chịu đựng vậy hoài tới chừng nào hả con? Tức quá mà, mày khổ như vậy mẹ đau lắm mày biết không Dung?
Giọng mẹ lạc đi, run rẩy. Tôi khóc rất nhiều rồi. Cô Hà thức giấc ngồi trơ như gỗ đá, còn tôi thì bị á khẩu, im lặng nghe mẹ chửi. Một hồi tôi thấy mẹ thở hỗn hển tôi phải chạy đi tới ôm mẹ, vuốt ngực cho mẹ đỡ tức. Cô Hà lấy nước cho mẹ uống, tôi khóc rất nhiều, mẹ cũng khóc
- Mẹ ráng cho con qua sáu tháng được không? Còn bốn tháng nữa thôi mẹ. Con không muốn hối hận thêm một lần nữa.
- Mày thương nó nhiều như vậy sao mày không đi nói với nó? Sao mày không bắt nó đi qua đây xin lỗi mày? Sao mày cứ im im như vậy giải quyết được gì hả con?
- Mẹ, con có suy nghĩ riêng của con, mẹ nghỉ ngơi đi. Con xin lỗi vì cứ làm mẹ lo cho con, mấy chục tuổi đầu lúc nào cũng rúc vô mẹ. Mẹ con xin lỗi mẹ, con hứa là không sẽ không ủ rũ buồn bã nữa. Con sẽ mạnh mẹ giống mẹ, quyết đoán giống mẹ, không để ai ăn hiếp con nữa. Nhưng con chỉ xin mẹ, cho con qua sáu tháng thôi. Con năn nỉ mẹ.
Mẹ không nói gì, gượng đứng dậy, lắc đầu bỏ đi vào phòng tắt đèn.
- Cô Hà ơi, làm phiền cô coi chừng mẹ con đêm nay, mẹ con mệt hay gì cô kêu con. Giờ con mà vào nằm chung mẹ con không ngủ được.
- Ừ, cô biết rồi.
- Dạ.
Tôi cũng lầm lũi đi lên phòng, đấm ngực mình thình thịch, than trời trách đất cũng được cái gì? Bao nhiêu chuyện đều là do tôi tự chọn lấy thì giờ tôi phải chấp nhận hết.
Tôi nhức đầu và sốt ruột, vừa vô toilet tôi đã nôn thốc tháo, ói xong người rã rời, thay bộ đồ ngủ, tôi nằm co ro một mình.
“Đây là nhà mình, là phòng của mình, và mẹ mình luôn yêu thương bảo vệ mình, không phải mình đã chọn đi lấy chồng đó sao? Là do mày hết, Dung ơi là Dung, bây giờ, tan nát hết, đời tan nát, tình tan nát… làm cho mẹ buồn, mẹ giận hết lần này tới lần khác.”
Tự trách mình xong tôi lại thấy mẹ nói đúng, sao tôi không bắt anh ta xin lỗi tôi, sao tôi không nói là tôi thương anh ta nhiều và muốn anh ta xin lỗi, rồi tôi sẽ lại hạnh phúc? Miệng của tôi đâu rồi? Tất cả chỉ vì tự trọng, tự ái. Thôi thì tôi không nói toẹt ra được điều tôi muốn thì tôi bỏ! Quyết định lần thứ n là sẽ bỏ, nhưng lần này khác rồi. Nếu anh ta thương yêu tôi, anh ta sẽ tự xin lỗi. À không phải, nếu anh ta thương yêu tôi thì đáng lẽ ngay từ đầu đã không làm chuyện có lỗi với tôi. Có phải là cứ cưới nhau xong rồi ai cũng đều phải trải qua những điều tồi tệ này hay không? Như vậy ai dám tin vào hạnh phúc nữa?
Tôi khóc, khóc rất nhiều, tôi tức tối và bế tắc cho mình lắm. Tôi lại lôi cô bạn nhật ký ra, đó là những dòng nhật ký dài nhất của tôi cho tới bây giờ. Những tưởng, viết nhiều để được kết thúc, bị kết thúc. Không, tôi mong mọi chuyện kết thúc!
5h30 sáng, đồng hồ reo um sùm, tôi giật mình choàng dậy, đầu nhức, bụng cồn cào đau lắm. Tôi đứng dậy, loạng choạng như vẫn còn say, lảo đảo mò vào toilet. Tôi không cho phép mình gục ngã bất cứ một lần nào nữa vì chuyện tình cảm. Tôi cố gắng rửa mặt, tắm và dẹp gọn gàng phòng ngủ của mình, rồi thay đồ. 6h10 tôi xuống nhà. Mẹ đã dậy.
- Ăn sáng đi rồi đi làm.
- Ủa hôm nay sao cô Hà nấu đồ ăn sớm vậy?
- Tại cả đêm nhà này không ai ngủ cả.
Tôi lại cúi mặt, thở dài bối rối.
- Mẹ nói chơi thôi, ăn đi rồi đi làm. Đồ này nấu chiều qua mà, tại mày không có nhà nên cất vô sáng nay ăn. Ăn đi rồi uống thuốc, tối mẹ nghe ói rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mẹ có chửi, có la mấy tiếng cũng vì mẹ nghĩ cho mày thôi. Đừng có áp lực gì hết, cứ sống sao mà mày thấy thoải mái là được.
Tôi ngước lên, nhìn mẹ. Mẹ cười làm tôi nở hoa hết trong lòng, nụ cười của mẹ làm tôi biết mẹ không còn giận nữa. Tôi cũng cười cười mỉm, thôi thì cuộc sống này chỉ có mẹ là đủ. Tôi dắt xe đi làm.
- Trưa ghé cửa hàng đi mua đồ với mẹ.
- Trưa hả mẹ?
- Ừ, đi ăn rồi đi mua đồ.
- Dạ.
Đi làm, ai cũng hỏi tôi bệnh hay sao mà nhìn hốc hác quá. Tôi phải nói dối là hôm qua tôi bị đau bao tử nên ói mửa và khóc cả đêm, vậy mà mọi người cũng tin. Nhưng thật ra tôi nói thì người ta gật gù vậy chứ chắc gì người ta tin… Thôi kệ, đầu vẫn hơi nhức nhưng cố gắng làm việc cái đã.
Trưa, tôi từ chối đi ăn với phòng để chạy qua cửa hàng. Qua đó, mẹ cũng đang chuẩn bị, hai mẹ con đi ăn bún măng vịt. Ăn xong mẹ nói đi mua đồ với mẹ. Thì ra là mẹ mua điện thoại mới cho tôi. Mẹ kêu đi qua Thế giới di động, rồi mẹ nói mẹ cho tiền mua. Tôi nói không nhận thì mẹ bảo mỗi người chịu một nửa, cứ lựa cái nào mình thích. Tôi biết là mẹ đang làm cho tôi cảm thấy được yêu thương và hạnh phúc, trong bụng tôi thương và biết ơn lắm.
- Thôi điện thoại mua rồi, giờ đi làm sim đi. Mẹ về nằm một chút. Đêm mẹ ngủ ít, giờ mẹ mệt.
- Mẹ mệt thì mẹ ngủ, tự nhiên đi chi cho nắng nôi, con tự lo được mà.
- Nói nhiều quá, đi làm cái sim đi. Mẹ về.
Nói rồi mẹ hất mặt bỏ đi. Niềm an ủi lớn nhất của tôi là mẹ, niềm tự hào lớn nhất của tôi là được làm con của mẹ. Lúc nào mẹ cũng nghĩ cho tôi chu toàn cả. Mẹ thật vĩ đại. Biết vậy lấy chồng làm gì, cứ ở với mẹ là hạnh phúc mãi mãi luôn. Sim điện thoại đã lắp, có điện thoại mới rồi, đời lại đẹp, chuyện tối qua cứ cho qua đi, nghĩ nhiều lại mệt óc.
Chiều vào làm mới để ý, không biết bữa nay mắc cái gì mà thấy Khoa cứ gượng gạo với mình. Chắc có gì đó, tự nhiên tôi cũng tò mò, gọi nó trên YM.
BUZZ!!!
“Dạ chị?”
“Ủa, sao mấy bữa nay thấy em kỳ kỳ?”
“Dạ đâu có gì.”
“Không phải, chị thấy em không tự nhiên. Có gì cứ nói, chị em không mà.”
Vừa chat tới đây điện thoại reo, Tiên gọi, tôi ra ngoài nghe:
- Alo?
- Mua điện thoại rồi à, hay mượn của ai?
- Mẹ mới mua cho đó.
- Sướng không ai bằng mày. Già đầu má cưng như trứng.
- Ừ, gọi có chi không?
- Ê, ông Khiêm đó rủ đi café kìa.
- Ừ!
- Mày đi không?
- Thôi, mày đi đi. Ổng cua mày mà, tự nhiên tao đi làm chi?
- Đi đi.
- Thôi, lần đầu mày đi đi, được lần sau tao đi chung.
- À quên, chuyện tối qua sao rồi?
- Xong rồi.
- Cái gì xong?
- Chia tay rồi.
- Thiệt hả?
- Ừ!
- Vậy có cần sáu tháng gì nữa không?
- Cần, nhưng cái đó giờ cho có lệ thôi, xong rồi, không gian díu gì nữa. Tao cũng mệt quá rồi.
- Thôi, tao hỏi thăm thôi chứ chuyện của mày thì cứ bình tâm mà giải quyết, đừng có hấp tấp.
- Ừ, tao biết nhưng xong thiệt rồi.
- Uhm, chừng nào rửa điện thoại kêu tao.
- Muốn ăn gì?
- Cari dê Ấn Độ Musa.
- Ok, khi nào rảnh nói tao, tao mời.
- Ok, vậy là quyết định không đi café phải không?
- Ừ.
- Ok, bye.
- Bye.
Tôi quay vào phòng, chat cho xong chuyện với Khoa.
“Chị đang hạnh phúc chứ?”
“Sao em hỏi vậy?”
“Em có làm gì cho chị hiểu lầm không chị Dung?”
“Là sao em?”
“Khó nói quá chị.”
“Chuyện gì?”
“Chồng chị có liên hệ với em… mấy ngày nay rồi.”
“Cái gì? Liên hệ bằng cách nào?”
“Ảnh nhắn tin qua facebook cho em. Lúc đầu em không tin nhưng ảnh cho em coi hình cưới em tin rồi.”
“Ảnh nhắn cái gì?”
“Ý ảnh nói là em đừng phá hoại gia đình chị nữa. Ảnh còn nói tại em mà anh chị lục đục.”
“Trời đất!”
Tôi quay qua thì thấy Khoa vẫn đang gõ cạch cạch không nhìn lên.
“Ảnh nói ảnh biết hết chuyện hẹn hò của chị em mình rồi. Chị ơi, em với chị có hẹn hò gì đâu chị?”
“…”
“Ảnh còn kêu em còn tự trọng thì xin thôi việc đi, không thì ảnh sẽ áp lực cho em nghỉ việc.”
“Chị thật sự xin lỗi em, chuyện gia đình chị để chị giải quyết. Chị biết em không có ý gì cả, để chị nói chuyện lại với chồng chị. Em cứ làm an tâm làm việc đi, đừng có suy nghĩ nhiều.”
Khoa chia sẻ ảnh, tôi accept .
“Đó, hình em với bạn gái. Thiệt tình bạn gái em có dáng người giống chị, trắng trắng nữa nên em mới…”
“Ừ thôi chị biết rồi, xin lỗi em. Đã làm phiền và hiểu lầm cho em thì có nghỉ làm là chị chứ không phải là em.”
“Dạ, thôi chị cứ từ từ lo chuyện gia đình. Em hơi rối. Em nghĩ em không nên tiếp xúc với chị nữa. Em không nghĩ hành động của mình làm gia đình chị xào xáo, em xin lỗi chị.”
“Chậc, xin lỗi em nha.”
Tôi chấm dứt cuộc chat, đầu óc lại phát hỏa lên chứ không phải giỡn. Tức thiệt chứ. Giờ phải tìm cách liên lạc nói chuyện với anh ta mới được. Đáng ra tôi không phải giải thích, nhưng vì chuyện ảnh hưởng tới người thứ ba rồi. Tôi không thể vì ích kỷ mà làm cho một người phải bỏ việc. Nhưng nếu tôi mà liên hệ, kiểu gì Vinh cũng nói tôi có tật giật mình cho mà coi. Thiệt tình, giờ không biết sao nữa?