Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 48
Chương trước: Quyển 2 - Chương 47
Hai đứa ghé một khách sạn ở Phú Nhuận. Thay vì như lần trước, vừa mở cửa phòng đã vật vã khóc than thì hôm nay khác, tôi vào toilet rửa mặt, xong ra ngồi xếp bằng trên giường, vô hồn.
- Sao tao nhìn mày giống như bị ma nhập vậy Dung? Có sao không? Có gì kể tao nghe?
- Nếu mẹ tao không thương và không bảo vệ tao, vậy tao có phải một người tốt và sống không lo nghĩ như bây giờ không mày?
- Liên quan gì không? Mắc mớ gì mà mày hỏi vậy?
- Nếu mày không phải là bạn thân tao, mày có nghĩ bây giờ tao bị dằn vặt tinh thần thì có phải là tại tao bị quả báo vì lúc trước bỏ anh Thái không Tiên?
- Rốt cuộc hôm nay mày có chuyện gì? Có nói thẳng được không? Không thì về, bực nha!
Tôi bắt đầu kể, không riêng chuyện hôm nay. Tôi khui bia và kể, tôi - cái loại đàn bà, nhu nhược tới nỗi chỉ biết làm phiền người khác, và bia bọt…
- Gì? Con Diễm? Con đó nó dính líu tới chuyện vợ chồng mày sâu vậy sao?
- Tao không biết.
- Rồi giờ ông Vinh như vậy với mày, có cần tao gọi chửi ổng không?
- Không cần, bỏ đi. Tao bỏ.
- Mày bỏ để mấy người đó mặc sức mà qua lại với nhau hả?
- Ừ, căn bản ngay từ đầu, tao… tao nhớ rồi, ngay lúc sau đám hỏi, bà Diễm có gặp tao, cái mặt vênh vênh tự đắc. Thôi, bả thắng rồi. Tao thua, thua trắng.
- Mày điên. Mày để yên vậy mà được à?
- Ừ, giờ tao muốn yên thân, cho nhanh tới ngày được giải phóng, không thì tao chết quá… - Tôi tặc lưỡi, thở dài, vô thần.
- Mày sao cũng được, không được nói gở nha con kia!
- Tao nói thiệt, tao thấy như là cơ thể tao đang chết một nữa rồi Tiên ơi. Buồn quá!
Nước mắt chảy, tôi bắt đầu nấc nghẹn.
- Tao hối hận quá Tiên. Nếu được quay lại, tao không chọn như vậy đâu.
- Nếu quay lại, nếu nếu thì nói làm gì, giờ mày phải sống cho mày. Nhưng sao mày lại để yên cho tụi nó? Bà già chồng mày, con đĩ kia, bây giờ tới thằng chồng mày, cho dù mày đã làm gì thì như vậy cũng quá đáng mà! Tại sao mày nghĩ là mày bị quả báo, sao mày ngu quá vậy? Sao mày không đấu tranh?
- Đấu tranh cái gì nữa Tiên? Giờ tao muốn sống với mẹ tao, chỉ như vậy thôi.
Tôi nốc bia liên tục, lâu lâu lại tự lắc đầu khi nghĩ tới vài chuyện vừa xảy ra.
- Tao quăng nhẫn cưới tao mất tiêu rồi, cái điện thoại nữa, bể nát bấy rồi.
- Tao không biết. Tao thấy ông Vinh thương mày lắm mà, sao mà lại trở mặt như vậy được, mẹ, nghĩ không có ra.
- Ừ, thương.
- Có khúc mắc gì không Dung?
- Thậm chí anh ấy còn không thèm nhìn mặt của tao. Thậm chí một cuộc nói chuyện đàng hoàng còn không có nữa. Tao không biết khúc mắc gì hết. Giờ tao không biết gì hết.
Tôi lại uống, xong nằm ngửa ra giường, ngao ngán, chán chường, nước mắt chảy liên tục. Nhưng tôi không gào thét, không quằn quại cũng không khóc thành tiếng, tôi chỉ khóc vậy thôi. Kiểu như không còn hứng thú để khóc, kiểu như khóc mặc định vậy.
- Rồi mày tính sao?
- Tao thấy nhớ anh Thái….
- Gì?
- Ừ, nhớ anh Thái. Ứớc gì được gặp ảnh, ước gì được ảnh ôm. Bao lâu rồi, tao cần một người thương tao, nhẹ nhàng, ấm áp. Tao tưởng tao được viên mãn rồi, ai mà ngờ… lâu đài cát!
- Gì thì gì, không thể nào nói nhớ người cũ như vậy được, như vậy là sai. Hay mày xỉn rồi?
- Không, tao nói thiệt. Nếu quay lại được, tao sẽ đồng ý cưới và đẻ con cho anh Thái. Tao bất chấp. À không, nếu quay lại được, tao chỉ mong ngoại tao sẽ trở lại…
- Sao tao thấy mày nói chuyện kỳ quá, không bình thường. Chẳng thà mày khóc lóc kể lể như mọi lần tao cũng thấy lo, nhưng mà bây giờ tao thấy sợ quá Dung.
Con bạn nằm kế bên, ôm tôi.
- Còn có mẹ mày, còn có tao nữa, tao luôn bên mày. Nếu mày không yêu quý bản thân mày, thì hãy nghĩ tới tao và má.
Tôi bắt đầu khóc có tiếng, vai run lên mạnh hơn, gật đầu đồng ý.
- Ừ, khóc đi, với tao không cần phải kìm nén. Khóc xong thì mày vẫn là Dung điên của tao. Dung của tao yếu đuối cỡ nào tao biết rõ. Thằng nào không biết thương hoa tiếc ngọc coi như thằng đó ngu.
Tôi nằm quay lưng, con bạn nằm ôm tôi từ phía sau. Tự nhiên tôi nhớ tới câu nói của Thái.
“Nhìn thấy em khóc, bản năng bảo vệ che chở của một thằng đàn ông trong anh trỗi dậy. Bất cứ khi nào em buồn, hãy khóc với anh, miễn em không khóc vì anh là được.”
Tôi oà lên một tiếng nữa, rồi cứ rấm rứt nằm đó, không nói thêm, con bạn cũng im lặng. Hai đứa nằm đó, đứa thì vỗ vỗ vai, đứa đang nấc tức tưởi, lâu lâu lại ngồi dậy quẹt nước mắt và uống bia. Năm lon mà tôi uống hết ba lon, con bạn thì hai lon dang dở.
- 9 giờ rồi, tao về coi đóng cửa tiệm. Mày muốn đi tiếp thì tao chở mày về chốt sổ xong đóng cửa, rồi đi tiếp.
- Cảm ơn mày. – Tôi gật gù.
- Nè mày lấy điện thoại nói với má là đi chơi với tao đi, để má khỏi trông.
Con Tiên đưa điện thoại tôi bấm số cho mẹ, cố hắng giọng để mẹ khỏi phát hiện.
- Mẹ hả?
- Ừa, điện thoại con hết pin à?
- Dạ bị giật rồi, rớt xuống đường xe cán nát rồi. Sẵn con Tiên nó chở con đi chơi xả xui.
- Sao bị giật điện thoại mà giọng tỉnh queo vậy, đừng có nói dóc mẹ. Mà sao lại con Tiên, không phải con đi với thằng Vinh sao?
- Dạ thôi con về kể mẹ sau. Con gọi để mẹ khỏi lo.
- Không lo, sao giọng nghe khịt quá vậy, lại chửi lộn với nó rồi hả?
- Con về nói sau mà, vậy nha mẹ.
Bị mẹ lật tẩy rồi, tôi lau nước mắt, tắt máy, vô toilet rửa mặt. Nhìn vào gương, tôi thấy một con đàn bà trẻ nhu nhược đáng ghét, chỉ muốn vỗ cho vài cái tát để nó tỉnh người ra bởi nó chỉ giỏi về nheo nhẻo với mẹ và làm phiền bạn bè.
Chúng tôi chạy về nhà thuốc, Tiên chốt sổ cho nhân viên về sớm. Mới 9h40 đã đóng cửa.
- Giờ mày muốn đi đâu, tao chiều?
- Đi đâu giờ? Chỉ là tao sợ đêm dài tao không ngủ được lại khóc lóc thôi.
- Ok, lâu rồi không bar, đi bar không? Hôm bữa tao còn nửa chai rượu trong Gossip, lúc đi với anh C (bạn trai cũ Việt kiều của con Tiên), chắc cũng cả nửa năm rồi. Đi không?
- Ừ đi.
- Đi nhảy nhót thì vui lên đi, ủ rũ tao đuổi về. Bữa nay tao mời.
Tôi gượng cười gật đầu
- Giờ thân xác tao giao cho mày, mày muốn đặt đâu tao ngồi đó.
Con Tiên lo xa lắm, hai đứa con gái không đi xe máy, đi taxi lát về cho an toàn. Hai đứa đi ra Trần Hưng Đạo.
Hơn 10 giờ, bar bắt đầu đông khách. Thời trước tôi toàn đi No.1 này nọ chứ đã có bao giờ vào mấy cái này đâu. Tự nhiên người say say, tôi lại thấy hứng thú. Từng tốp các bạn trẻ ăn mặc sành điệu, trai gái dập dìu nhảy nhót. Chắc đa số cũng cắn thuốc hết rồi, vào đến cửa đã nhảy như người có gắn động cơ vậy. Cũng vài năm không đi bar, con Tiên thì cũng chỉ sau khi đi du học, bị rửa mắt rửa mặt mới chịu chơi chứ lúc trước có biết đâu. Thôi thì vui một bữa cái đã rồi tính. Nhạc cứ bập bùng, khoảng 11 giờ là cao trào của những chuyến bay đêm. Nhạc mạnh nhất và hay nhất, đó cũng là thời điểm lý tưởng của những con bay - lúc thuốc lên.
Hai đứa lấy nửa chia rượu, được hai bạn thanh niên trẻ phục vụ tận tình từ khăn lạnh đến trái cây, mời cả thuốc nữa nhưng hai đứa không hút thuốc. Cũng nhún nhảy theo nhạc, lâu lâu hưởng ứng vài tiếng hú cho bằng chị bằng em. Vì trong đó nó ồn nên con Tiên toàn bấm trên điện thoại khi muốn nói chuyện với tôi.
- Tao thấy có hai anh đang để ý tao với mày thì phải.
Tôi cười rồ dại đúng kiểu một con say, xoá text và bấm lại.
- Mày thì được chứ như tao có chó nó thèm.
- Sao mày lại nghĩ như vậy?
- Ừ thì chồng chán, chồng chê thì là thứ bỏ đi!
Nó tát cho tôi bạt tai tỉnh người, ghé vô tai tôi hét:
- Mày nghĩ về mày như vậy nữa thì về, dẹp hết. Vì một thằng chồng như vậy mà mày tự hạ thấp bản thân. Đi về.
Tôi nhận thấy mình đi xa quá, nên xin lỗi nó. Nó lại vuốt vuốt mặt chỗ nó đánh tôi, vỗ đầu tôi mấy cái, tiếp tục sử dụng cái điện thoại.
- Mày muốn thằng nào yêu thương mày thì mày phải yêu bản thân mày trước. Tao không xúi dại nhưng chồng mày không tốt. Mày cứ hưởng thụ, xả stress đi, miễn không làm gì sai là được.
Hai đứa đang lúi cúi bấm điện thoại thì hai đối tượng kia đã tới gần. Ngước mặt lên, tôi giật mình. Thề với lòng, tôi thấy mắc cỡ vô cùng, không son phấn, ăn mặc lạc tông, chưa kể là gái đã có chồng, tôi cảm thấy ngại khi đong đưa kiểu này. Lỡ có ai mà thấy chắc tôi chết quá.
Hai anh cũng ngoài 30, nhìn cũng phong độ và khá nhã nhặn, kêu bồi hai ly cocktail mời tôi và Tiên. Họ cố gắng giao tiếp bằng lời nói, hét lên một cách khó khăn.
- Mạn phép cho tụi anh mời hai em, đi có hai người thôi đừng uống rượu mạnh, uống cocktail đi cho đỡ say.
Tôi và con Tiên không từ chối, nhận hai ly pha mà cảm thấy e dè vô cùng. Mục đích ban đầu của chúng tôi là xả stress chứ không phải là mấy cái kiểu làm quen thế này, với tôi thì qua thời đó lâu rồi.
Tôi giả bộ ôm miệng ra hiệu mắc ói, gật đầu xin phép rồi chạy vào toilet. Con Tiên cũng lật đật theo sau.
- Về thôi Tiên.
- Mày chán nhanh vậy?
- Ừ, không chán nhưng tao không nghĩ sẽ như vầy. Tao không muốn làm quen kiểu này, tao đã có chồng rồi.
- Đã ai làm quen đâu? Người ta mới mời hai ly thôi mà.
- Nếu ông Vinh mà thấy…
- Mày im đi, có khi thằng chồng mà mày luôn tôn trọng, luôn chung thuỷ với nó thời gian qua nó banh chành rồi. Bao giờ mày mới tỉnh ra vậy Dung?
- Tao biết, nhưng tao thấy không thoải mái, hay về đi Tiên.
- Ok, ra đó chào người ta một tiếng rồi tính tiền về.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì con bạn đồng ý ra khỏi nơi này. Tôi nhớ lại lúc tôi hư hỏng, rùng mình, chẳng phải bar là nơi trai gái họ dễ dàng lao vào nhau quá sao? Nếu không muốn mình hư hỏng thêm một lần nữa thì tôi nên dừng lại. Tôi tự biết mình là một đứa yếu đuổi tới cỡ nào. Với những phút yếu lòng, tôi sẵn sàng trở thành một con người khác. Mà tôi lại không muốn cảm giác day dứt, hối hận cắn rứt theo chuỗi ngày sau đó. Tôi lớn rồi, không phải mười mấy hai mươi tuổi đầu nữa mà có thể có những hành động thiếu suy nghĩ.
Con Tiên và tôi đóng màn kịch say và đi về, dù gì phép lịch sự tối thiểu chúng tôi vẫn ra tính tiền, chào hai người mới quen.
- Thôi, hai em mệt thì về nghỉ, hôm nay anh mời.
- Dạ thôi, kỳ lắm, tụi em với anh chưa có quen tự nhiên mời.
- Mời rồi sẽ quen mà, tụi em có thể cho anh biết tên không?
- Em là Tiên, đây là bạn em – Dung.
- À, anh là Khiêm còn đây là James - em họ của anh.
- Dạ, vậy cảm ơn anh, chào hai anh!
- Ok, chào hai em.
Chỉ có con Tiên nói, tôi giả vờ say chỉ biết cười và gật đầu chào. Rồi hai đứa len lỏi thoát được đám đông đang nhảy nhót tưng bừng. Ra được tới bên ngoài phải nói là toát mồ hôi. Tiếng xe chạy còn dễ chịu gấp mấy lần âm thanh chát chúa trong đó. Tim tôi đã nhịp nhàng trở lại, không vỗ ầm ầm theo nhạc nữa. Con Tiên và tôi chuẩn bị đón taxi về.
- Tiên ơi!
Ôi trời ơi, hai cái đuôi kia đã bám theo, chắc là xin số điện thoại đây mà. May quá, hôm nay tôi không có điện thoại.
- Dạ có gì không anh?
- Nếu hai em thấy tiện thì anh đưa hai em về được không?
- Dạ thôi, tụi em đi taxi cho an toàn, không làm phiền hai anh.
- Không, tụi anh có xe mà.
- Dạ thôi…
Con Tiên ngập ngừng, tôi thấy cần phải ứng cứu nhanh để mau đi khỏi thôi.
- Anh ơi, em có gia đình rồi, ngại quá…
Người đàn ông tên Khiêm cười sang sảng… Người kia cũng che miệng cười theo. Rồi, tôi biết tôi sỗ sàng rồi. Con Tiên kéo kéo tay tôi, tôi lại ra phía sau lưng nó.
- Ngại quá, bạn em nó say quá. Nhưng chuyện nó có gia đình rồi là thật. Hôm nay hai đứa tự nhiên nhớ hồi xưa nên đi qua đây chơi. Ai dè mới vào một chút mà mệt quá nên về ngủ mai đi làm.
- Hai anh làm hai em hiểu lầm gì không? Hai anh đâu có ý gì đâu, với lại thấy hai em không đeo nhẫn cưới nên anh không biết. Mà hai anh chỉ muốn tiễn hai em thôi.
- Dạ thôi được rồi anh, cảm ơn anh rất nhiều. Hẹn gặp hai anh sau, giờ em phải về.
- À, hay vậy đi, Tiên cho anh số điện thoại đi, có gì nếu hai em rảnh, anh mời đi uống nước được không?
- À, ok thôi, hôm nào đi café em mời, coi như trả lại chầu hôm nay.
Rồi con bạn độc thân vui tính, chịu chơi của tôi nó trao đổi số phone với người kia. Có như vậy hai đứa mới được yên ổn đi về. Lên tới xe, tôi vẫn chưa hết mắc cỡ. Trời đất thánh thần ơi, hai tay cứ vuốt vuốt mặt mình rồi cười ngả ngớn.
- Tao lạy mày, lần sau bớt vô duyên đi giùm cái.
- Tao biết rồi!
- Ê mà anh Khiêm đó coi cũng được mà mày.
- Ừ, còn cái ông James gì đó, im re không nói tiếng nào.
- Ha ha, chắc bị đứng hình với mày, định cua mày mà biết mày có chồng nên im luôn, ha ha.
- Thôi đi, mà hình như tao say thiệt đó mày, nhức đầu quá.
- Ừ, say đi về uống nước nhiều rồi ngủ cho ngon. 12 giờ khuya rồi, mai đi làm nổi không?
- Chắc nổi.
- Ăn gì không?
- Thôi, ăn nữa là tao ói thiệt đó.
- Vậy tao đưa mày về trước rồi tao về sau, ok không?
- Ừ, nhưng tao trả tiền xe.
- Rồi ok luôn, vậy cho mày khỏi lải nhải. Mà bớt buồn chưa?
- Ừ, - Tôi cười. Nãy giờ đúng là quên đời nhưng tự nhiên nhắc tới, lại thấy lòng nặng trĩu.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 49