Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 1 - Chương 3
Chương trước: Quyển 1 - Chương 2
Mưa xối xả vào mặt, rát hết má. Tôi tức tới phát khóc, nước mắt tuôn ào ào. Tôi mím môi chịu lạnh, đến bùng binh Phú Lâm đáng lẽ phải rẽ qua Kinh Dương Vương về nhà trọ thì tôi lại đổi hướng. Mải suy nghĩ nên tôi chạy thẳng đến Bình Long, bị kẹt xe, đường ngập nước, nước ngập gần tới bình xe điện. Tôi hốt hoảng phi hẳn lên lề, leo lên thêm 1 bậc thềm nhà người ta để trú mưa. Nói là trú cũng không phải, tôi đã ướt như chuột lột rồi, tôi chỉ muốn chờ nước rút bớt rồi về thôi. Tôi đang xui xẻo thế này, giờ cái xe điện này mà hư nữa thì chắc tôi chết quá. Tôi đứng co ro một góc, lạnh buốt, cả người nhớp nháp nước mưa, mắt nhìn người ta đang chen nhau dưới lòng đường, người còn bị chết máy xe không chạy được. Mấy người mua ve chai nặng nhọc đẩy xe toàn bìa carton đã ướt nhẹp. Tôi nghĩ tới bản thân, bình thường nếu không đi học thì tôi sẽ ở nhà nằm võng coi ti vi, nếu đi học thì ngoại dặn hết mưa mới được về dù nhà cách trường chưa được 1km. Tôi đang bị lung lay. Tôi chịu khổ, chịu quê chịu nhục đủ rồi, tôi chưa đủ lông đủ cánh để sống một mình, quan trọng hơn là tôi nhớ ngoại, nhớ mẹ. Tôi thèm bữa cơm gia đình, tôi thèm được nghe những bản nhạc mình thích mỗi đêm trước khi ngủ. Tôi nhớ những cái hôn lên má, lên trán, những cái véo má, véo mũi, tôi nhớ những cái vuốt tóc của ngoại và mẹ, tôi nhớ cả những lần bị chửi… Trời ơi tôi nhớ nhà! Tôi muốn về nhà quá.
Hay là mình về nhà? Đợi hết nước, chạy về phòng trọ lấy đồ rồi về nhà thôi. Tôi sẽ quỳ dưới chân mẹ và ngoại mà xin lỗi, hứa sẽ là đứa con ngoan… Nhìn đồng hồ, 7h10 rồi, nước cũng không còn ngập nhiều nên tôi dắt xe xuống đường và về nhà trọ. Tám giờ tối, mưa đã tạnh, tôi dắt xe vào nhà trọ. Tôi nhờ bác chủ nhà nấu hộ tôi một ấm nước nóng để tắm, tắm xong lau tóc thật khô, mặc bộ đồ pyjama trắng dài tay bằng thun có in hình con thỏ và củ cải đỏ, đó là bộ đồ tôi thích mặc nhất khi trời lạnh, là quà ngoại mua cho tôi khi đi du lịch ngoài Bắc. Tôi cố gắng tự trấn an mình, dự trong đầu rồi, tôi sẽ về nhà trước, mai chở đồ về sau. Cứ như thế tôi chạy về đường Nguyễn Văn Nghi - chợ Gò Vấp.
10h10 phút, tôi đứng ngay ngã tư nhỏ gần nhà, bịt khẩu trang và mặc áo ấm. Tôi thấy mẹ mới đi chơi về, lớp trang điểm của mẹ còn chưa phai đi, mẹ mặc váy body hẳn hoi. Tôi sụp đổ, mẹ không hề lo lắng cho tôi, mẹ vẫn đi chơi rất vui vẻ. Tôi đi làm một tháng được có chin trăm ngàn mà còn bị người ta đuổi việc, ra đường xỉu lên xỉu xuống vì bệnh, còn bị người ta lừa nữa, ở cái phòng ọp ẹp toilet phải xài chung. Cả người tôi run lên bần bật khi thấy mẹ chạy cua vào hẻm nhà. Sai lầm rồi! Mày đã sai lầm rồi Dung ơi! Mày đúng là con óc bò, sao lại về nhà chứ? Tôi lại quay trở về cái phòng trọ nhỏ xíu, nơi tôi đã nghĩ là sẽ tìm được tự do, nơi tôi không muốn nhưng vẫn phải ở. Đoạn đường từ Gò Vấp về quận 6 sao mà xa vô cùng. Chưa bao giờ mà tôi còn lang thang ngoài đường giờ này, trời thì lạnh, bao nhiêu nguy hiểm rình rập trên đường về. Tôi chạy xe trên đường, đầu óc không nghĩ gì được nữa, khóc cũng không ra được nước mắt, cảm giác thất bại hoàn toàn, tiếng xe cứu thương, tiếng rú ga của dân đi bão đêm…
Tôi về đến nhà trọ, từ xa đã thấy có người đứng đó, hút thuốc. Tôi biết là ai, và tôi cũng thừa biết anh đang nhìn tôi. Đồ khốn kiếp! Tôi không quan tâm nữa, tôi mệt rồi, mệt lắm rồi, tôi không thiết tha gì nữa, chỉ mong đừng ai làm phiền tôi vào lúc này.
- Bác Oanh ơi, mở cửa cho con với! - Giọng tôi nghẹn đi, nghe lạc lắm.
- Ôi trời, cháu đi đâu mãi thế?
- Dạ, con bị lạc đường!
- Ừ, vào ngủ đi, nhìn cháu xanh lắm đấy, vào bác cho một viên thuốc cảm nhé!
- Dạ, con cám ơn.
- À, mà bạn cháu chờ cháu, cháu gặp chưa.
- Dạ rồi, thôi vô đi bác, con lạnh quá.
Tôi thả mình xuống cái nệm mỏng, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ về chuyện vừa xảy ra, nhưng hình ảnh xinh đẹp trau truốt của mẹ vẫn cứ ập tới trong đầu tôi, không xua đi được. Mẹ không giống một người mẹ có con gái bỏ nhà đi bụi. Thua rồi, tôi thua thật rồi, tôi không có vị trí nào trong lòng mẹ nữa. Tôi run bần bật, đau thể xác, đau cả tinh thần, lòng tôi đau như cắt! Tôi ước gì mình có thể nằm đây và chết luôn cho rồi. Tôi cứ nằm đó và chìm vào đêm lạnh.
- Dung, cháu Dung, Dung ơi, dậy đi cháu!
Tôi nghe tiếng kêu văng vẳng bên tai nhưng mắt không mở nổi, đầu nặng như có ai lấy đá đè lên vậy. Hình như có ai xốc tôi dậy, ẵm tôi lên, tôi cố nhướng mở mắt ra mà không nổi, miệng tôi đắng ngắt… Tôi thấy có nước nóng ướt trên mặt, đến cổ, tôi cố gắng mở mắt ra.
- Bác Oanh, con, con…
- À, đây uống ít nước chanh đi cháu.
Bác chủ nhà tốt bụng lấy muỗng đút nước chanh cho tôi uống.
- Chậc chậc, hôm qua bác đã thấy cháu xanh rồi, làm gì mà ốm lại không báo, hôm qua cháu không uống thuốc bác cho à?
- Dạ … - Tôi không nói chuyện nổi.
- Cô ấy lì lợm lắm cô ơi, bệnh hoạn mà còn đi mưa, nói không biết nghe đâu.
Vừa nghe cái giọng quen quen đó là tôi đoán ngay ra người kia. Tôi ghét anh ta, nhưng giờ tôi thở mạnh một cái cũng căng hết mấy sợi dây thần kinh trên đầu, muốn chửi lắm mà không nổi. Tên mặt dày, còn dám đột nhập hẳn vào nhà trọ của tôi, phải nhìn thấy tôi như vậy mới chịu. Tôi cố gắng quay ra lườm anh ta một cái. Tôi nghĩ có lẽ hết tháng này phải tìm chỗ trọ khác để khỏi bị làm phiền, khỏi bị khủng bố.
- Thôi con về đây, chào cô con về!
- Ừ, cháu về nhé, cảm ơn cháu!
Rồi bác quay sang nói với tôi.
- Này cháu, bạn cháu không mách bác thì bác không biết là cháu bị ốm đâu đấy.
- Dạ, mấy giờ rồi bác ơi?
- Thôi nằm nghỉ tí đi, hơn 1h trưa rồi.
- Dạ, cám ơn bác, con làm phiền bác quá!
- Ừ, mà bạn cháu có gửi cho cháu một túi đồ đấy, tí cháu xem nhé. Nhìn nó cũng dễ gần, đáng tin cậy và tốt tính lắm cháu ạ.
- Dạ - Tôi đáp mà trong bụng muốn nổi điên lên. Cái túi đồ đó là đáng giá ba triệu bạc mà bác chủ nhà đâu có biết! Bác chủ nhà ra khỏi phòng rồi, tôi tiếp tục nằm đó, không thể gượng dậy nổi. Khoảng mười lăm phút sau, bác chủ nhà lại gọi tôi.
- Này Dung ơi!
- Dạ?
- Đây, cháo và thuốc, bạn cháu mua đem tới này, cậu ấy vừa đi mua cho cháu đấy! Gớm, bạn trai à?
Bác chủ nhà định lấy tô để đổ cháo ra cho tôi ăn.
- Bác cứ để đó, lát con ăn, con cám ơn bác.
- Ừ, thế bác về nhà, đang giặt đồ cháu ạ.
- Dạ!
Gắng hết sức lực có thể, tôi đứng dậy, quyết tâm đứng dậy. Tôi cầm lấy túi cháo và thuốc bước đi loạng choạng, mắt thì hoa, bụng đói nhưng tôi ghét người con trai đó, không muốn nhận bất cứ thứ gì của hắn ta nữa. Đi ra đến phía ngoài, tôi quăng thẳng những thứ đó vào thùng rác, lại định đi vô lấy thêm túi đồ kia ra vất đi!
- Bướng vừa thôi!
Khốn kiếp, vừa quay ra đã thấy tên khốn đó đứng khoanh tay ngay cửa. Tôi tức đến lộn ruột, cứ đứng đó nhìn tên kia đăm đăm. Nếu còn sức, nhất định tôi sẽ lao vào đấm cho anh ta vài cái. Không thèm trả lời, tôi đi vào phòng.
- Sao bạn bướng quá vậy? Đang sống một mình, không biết tự quan tâm chăm sóc mình như vậy thì giỏi à? Hôm qua bạn đội mưa đi đâu vậy? Làm tôi phải chạy đi tìm cả buổi tối cũng không thấy đâu?
- Im đi, đi đi!
- Tôi nói xong đã, tôi sẽ về!
Tôi tức căm căm, quay mặt vào trong đưa lưng ra ngoài.
- Tưởng là bạn cảnh giác lắm, vậy mà nói giỡn xíu đã tin sái cổ rồi? Vậy thì làm sao có thể sống một mình được đây?
- Không cần phải đạo đức giả, không cần phải kể công, không phải dạy đời tôi. Tôi sẽ trả tiền cho anh ngay bây giờ! Mai khoẻ tôi sẽ chuyển chỗ, đừng làm phiền, đừng có ám tôi nữa. Tôi năn nỉ anh, anh để yên cho tôi. Anh tha cho tôi đi, tôi đủ mệt mỏi và đau khổ rồi… Á á á!!!
Các phòng khác chạy sang. Họ nghe tôi khóc, họ nghe tôi la toáng lên. Bác chủ nhà cũng nghe thấy và chạy qua. Mấy chị sinh viên mới đi học về, họ ôm tôi an ủi, họ nhìn anh ta với vẻ mặt khó chịu và đuổi anh ta về.
- Anh là ai, ở đây không ai biết anh, anh làm gì mà Dung nó la hét? Để Dung đó tụi tui lo, anh đi về đi!
- Tôi không về,tôi phải nói chuyện với người này xong mới về!
Cơn đau dạ dày bất ngờ kéo đến. Từ đêm qua tới giờ tôi có ăn gì sau ly sữa tươi đó đâu. Bây giờ ruột gan tôi cứ như đang lộn lên, cảm giác buồn nôn ập tới, tôi há miệng nôn thốc nôn tháo. Vì không có đồ ăn trong bụng nên tôi nôn ra toàn nước, đắng và chua khắp miệng, trào lên ra mũi. Tôi quằn quại nôn không ngừng, không thể thở nổi cũng không thể ngừng lại.
Anh lao tới, ẵm tôi lên mặc tôi chống cự, tôi đấm yếu ớt vào ngực anh. Tôi vừa khóc, vừa nôn như một đứa trẻ bị trớ sữa. Bụng tôi đau thắt lại.
- Tôi là bạn trai em ấy, em ấy đang giận, các bạn không phải lo, tôi không làm hại em ấy!
Bác chủ nhà cũng thêm vào, đồng thuận :
- Cái này bác biết! Mấy đứa đừng lo, cậu này biết cái Dung nó ốm mới báo cho bác đấy!
Thấy vậy mấy chị hàng xóm nhà trọ của tôi nhìn nhau có vẻ tin tưởng, còn to nhỏ với nhau.
- Giờ Dung nó như vậy, anh là con trai, tay chân nhanh lẹ, anh đưa đó đi viện đi. Để ở nhà chắc nó chết bây giờ!
- Giờ tôi sẽ đưa em đi bệnh viện! Còn em nằm im đó, không được quậy!
Anh nhờ các chị sinh viên dùng điện thoại của mình gọi một chiếc taxi gấp, rồi cứ thế xốc đứa con gái ốm yếu bệnh hoạn đang nôn thốc tháo, còn la lét ỏm tỏi là tôi lên. Trong cơn đau đớn, tôi như mê sảng, tôi thấy ngoại pha mật ong và lòng đỏ trứng gà cho tôi. Mỗi khi tôi đau bao tử là lại được ngoại cho uống như vậy. Tôi hận lắm, hận bản thân, hận cuộc đời này. Trong phút chốc, cơn đau lên đỉnh điểm. Vì cổ họng quá khô rát , lại cứ nôn liên tục nên cuối cùng tôi đã khạc ra ít máu, cơ thể nóng như lửa đốt, mắt không mở nổi, nhưng tôi nghe được giọng nói đó, giọng nói mà tôi còn rất tin tưởng mới chiều hôm qua thôi.
- Gần tới viện rồi, cố gắng lên, đừng làm tôi sợ. Cố gắng lên nào cô bé!
Vòng tay anh siết chặt tôi vào sát vào người mình, tay kia run run lau mồ hôi và liên tục lấy khăn giấy lau miệng cho tôi!
Tôi không còn sức chống cự với cơn đau trong cơ thể, không còn sức suy nghĩ về nỗi đau đó và cũng không còn sức đâu mà chống cự anh. Ngay lúc này đây, tôi thầm mong, nếu tôi chết đi, mong anh hãy đem tôi về nhà, tôi muốn về nhà với ngoại, với mẹ. Còn không, hãy cứu lấy tôi, làm ơn! Nước mắt tôi cứ chảy không ngừng.
Cuối cùng cũng tới viện, tôi vẫn mặc bộ đồ pyjama chưa thay, rũ rượi như cái xác chết, toàn thân dính đầy mật xanh mật vàng do chính mình nôn ra. Anh bế tôi chạy ào ào như vũ bão thẳng vào phòng cấp cứu, bác sĩ ra hiệu cho anh đặt tôi xuống giường, sau đó chích ngay cho tôi một mũi thuốc. Tôi thở gấp nhìn lên trần nhà, thấy cái quạt trần đang quay, từ từ có đến hai cái quạt, ba cái quạt, rồi tôi lại lịm đi một lần nữa.
Xem tiếp: Quyển 1 - Chương 4