1 chap 1 Cậu là một thiếu niên vô cùng lập dị. Hệt như chú chim đô đô[1] cuối cùng đang bước trên con đường tuyệt chủng, cậu là người duy nhất còn thừa hưởng cái gọi là “phẩm chất” vốn đã biến mất khỏi cõi người.
2 chap 2 Rời khỏi cửa hàng, tôi và Misaki đi bên nhau trên con đường đêm dẫn đến ga. “Cảm ơn anh về bữa ăn. Ngon lắm. ”“Nghe em nói vậy là anh vui rồi. ”Misaki khoác áo cardigan trắng bên ngoài bộ váy liền màu kem.
3 chap 3 “Tuyển nhân viên làm thêm. Không phân biệt giới tính. Bất cứ ai yêu thích sinh vật thủy sinh. Chi tiết xin liên hệ chủ cửa hàng. ” (Chữ sao mà xấu thế!)Khỏi phải nói cũng biết đó là tờ quảng cáo tìm người do tôi viết.
4 chap4 Natsume lại leo dốc bằng xe đạp như mọi lần. Ở đoạn cuối con đường, dốc khá đứng nhưng cậu không hề đuối sức. Thậm chí còn không đổ mồ hôi. Chẳng hiểu tại sao, nhưng trông cậu như ma nơ canh gắn máy.
5 chap 5 Ngày tiếp theo cũng trôi qua na ná như hôm trước. Vị khách đầu tiên của hôm nay vẫn là Okuda. Rất hiếm khi cậu ta đến hai ngày liên tiếp. Rõ ràng mục tiêu không phải là đám thủy sinh.
6 chap 6 Lúc nào cũng vậy, hễ tan học là tôi lại men theo con đường dọc bờ kênh hướng đến bãi rác. Giữa đường tôi ghé vào Đầm Quả Bầu hớt rong đuôi chó.
7 chap 7 Ra là thế, Natsume chỉ nói vậy. Một phản ứng đơn giản đúng phong cách của cậu. “Em không ngạc nhiên hả?”Nghe tôi hỏi, cậu thốt lên, “Đâu có, em ngạc nhiên đấy chứ.
8 Chap 8 Ngay ngày hôm sau, bố tôi đã đến thăm cửa hàng. Về khoản này thì ông nhanh chân hệt như chàng trai mười bảy tuổi. Bố đến đúng giờ ăn trưa nên tôi nhờ Natsume trông cửa hàng rồi cùng bố và Karin đi ăn món nem cuốn ở quán Việt Nam dưới chân dốc.
9 chap 9Điện thoại đặt trên quầy tính tiền đổ chuông. Người bắt máy là Natsume. Gật đầu một lúc, cậu ngẩng lên gọi tôi, “Anh có điện thoại. Từ bệnh viện thành phố.
10 chap 10Tôi tỉnh giấc bởi một tiếng động lớn. Là ở tầng dưới. Tôi thử nhìn đồng hồ, đã quá hai giờ sáng. Tôi dụi mắt, xuống giường, xỏ dép và ra khỏi phòng.
11 chap 11Sáng ra, tôi xuống cửa hàng thì đã thấy Karin ngồi trước máy tính. “Cậu không nên cố quá. ”Nghe tôi nhắc, Karin trả lời với vẻ mặt rạng rỡ, “Không sao đâu.
12 chap 12Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau qua quầy tính tiền và ăn bánh Chocolate Danish. Ăn bữa tối như vậy quả có chút hơi thiếu thốn nhưng Karin bảo, “Như thế này được rồi.
13 chap 13Karin nhấc cốc trà đã cạn từ tay tôi, đi về phía bình trà bên trong quầy. Cô rót loại trà “212” rồi quay lại. Tôi nói “Cảm ơn!” rồi đón lấy tách trà, uống một hớp.
14 chap 14Bằng cách nào đó tôi đã hiểu được, nơi ấy là nơi như thế nào. Rất nhiều con người, kể chuyện theo rất nhiều kiểu khác nhau về “nơi ấy”. “Nơi ấy…”Karin ngẩng mặt lên khi nghe thấy tôi lẩm bẩm, “Tớ nghĩ đó là một nơi giống như đất nước kỷ niệm trong vở kịch Con chim xanh.
15 chap 15“Phòng cậu chật nhỉ?” Cảm tưởng của Karin khi bước vào phòng tôi. “Thế nhưng trông gọn gàng hơn tớ nghĩ. ”Tôi vừa đá mấy cuốn tập chí thủy sinh dưới chân vào gầm giường vừa nói với Karin.
16 chap 16Tôi giao hết cửa hàng cho Natsume, hằng ngày từ sáng đến tối tôi đều ở bệnh viện chờ Yuji tỉnh lại. Cậu ấy được chuyển sang phòng bệnh khác nhưng phòng bệnh mới cũng là phòng riêng.
17 chap 17“Anh ơi, mấy cây mã đề này phải làm sao ạ?”“À, cái đó em bó ba cây làm một nhé. Làm xong em mang bách diệp thảo ở sân sau vào cho anh. Anh cần năm cây.
18 chap 18 [ End ] Đó là một ngày cuối thu, hàng cây sồi nhuộm sắc đỏ đậm như màu gạch lên quả đồi bao quanh khu nghĩa trang. Hàng chi cử và anh đào đã rụng hết lá, con đường lớn không bóng người buồn bã và lạnh lẽo tới mức khó tìm thấy được nơi nào khác giống nơi đây.