1 Từ trước đến giờ, tôi luôn bị mọi người châm chọc là Gay! Bởi vì sở hữu một khuôn mặt tương đối dễ nhìn và có vài nét hơi… nữ tính, vóc người khá nhỏ, nên luôn bị người ta tưởng nhầm là con gái.
2 Hôm nay Diệu Linh rủ tôi tơi nhà chơi, chính là muốn tự mình nấu ăn một bữa. Tôi cực kì cao hứng, dậy từ sớm để ngắm vuốt mình trước gương. Sau đó thấy chẳng khác quái nào ngày thường, thế nên tặc lưỡi cho xe chạy tới chung cư của cô ấy.
3 Học tập trên lớp cũng được một thời gian, khi đã dần dần quen được với môi trường đại học, cái tính bá đạo của Diệu Linh bắt đầu được cô ấy thể hiện rõ.
4 Một buổi sáng mua thu trong lành mát mẻ, Diệu Linh nhắn tin cho tôi hẹn đi uống cà phê, còn cứ nhắc đi nhắc lại rằng tôi phải ăn mặc chỉn chu đầu tóc gọn gàng nữa.
5 Đêm mưa gió. Tôi vác chiếc ghế gỗ ra gốc cây trước cửa ngồi ngắm trời đất, mặc cho những người vội vã đi trong mưa ngó tôi như một thằng thần kinh. “Mày bị điên à con?” Mẹ tôi đứng trong nhà gọi với ra, “Vào đây mẹ bảo đi.
6 “Ơ là cậu hả?” Miệng thì hỏi nhưng cô nàng này vẫn chưa chịu nhúc nhích mà vẫn ung dung đè lên tôi. “Có thể đứng lên không?” Tôi khó nhọc mới phát ra tiếng.
7 Đã có lúc tôi nghĩ sao vận tôi long đong đến thế. Chuỗi ngày trong cuộc đời tôi nối tiếp nhau như một cuốn tiểu thuyết được ông trời thêu dệt sẵn lên vậy.
8 Tôi lén lút tránh khỏi tầm mắt của cô giáo, cúi đầu xuống bàn, mở điện thoại ra nghe. Chỉ cần nhìn thấy tên người gọi điện đến là tôi đã muốn chửi rồi.
9 Tới tận tối khuya, tôi mới dám lò dò vác mặt về nhà. Lén lút mở cửa, tôi phát hiện ra mẹ tôi vẫn đang ngồi ở phòng khách coi ti vi. Thở dài một tiếng, tôi lò dò lê cái thân ê ẩm vào trong nhà, hô một tiếng : “Con chào mẹ.
10 Hôm nay là ngày chủ nhật đẹp trời, tôi quyết định đi xin việc làm theo. Bởi tại hôm qua lại bị mẹ chửi, rằng con trai lớn tồ rồi chả làm được cái gì đỡ đần cho mẹ cả.
11 Tôi lạnh sống lưng ngồi đằng sau Diệu Linh, hi vọng cô ây sẽ nguôi ngoai một chút mà bỏ qua cho tôi. “Xem nào, toàn nói chuyện với con trai. ” Cô ấy lướt lướt tin nhắn trong facebook của tôi rồi cằn nhằn, “Toàn thằng xấu mù mà cũng nói chuyện.
12 Sau vài ngày nằm viện, cơ thể tôi đã có vẻ khá lên. Mặc dù vẫn còn hơi choáng váng nhưng cơn đau ê ẩm cũng đã dường như dứt rồi, tôi bèn năn nỉ mẹ cho xuất viện.
13 Cả người tôi run run, căng thẳng đến tột độ. Tôi nhằm mục tiêu, cứ chuẩn bị đánh xuống thì lý trí cùng tình cảm lại giữ tôi lại, không thể không dừng tay.
14 “Gần đây có tâm sự?” Phạm Bách gọi hồn tôi về với thể xác. Tôi giật mình, tí nữa thì té ngã khỏi chiếc thang gấp. Đích thực là tôi đã ngồi ở trên cái thang này gần hơn nửa giờ rồi, và cái cửa kính trước mặt cũng đã bị tôi lau đến sạch bong kin kín chắc còn soi được ‘bựa’ ở răng nữa luôn.
15 Kể từ khi bỏ việc tại Babi Coffe, tôi trở thành một thằng rảnh rỗi hơn cả thằng trẻ con. Ngoài việc đến lớp, tôi chả còn việc gì ngoài ở nhà mà quay tay gọi thánh.
16 Tôi chính xác là cảm thấy yêu đời trở lại từ sau lúc Diệu Linh nói chuyện với tôi. Dù cô ấy vẫn ngại ngùng và ít gần gũi hơn trước, bởi vì đã biết tỏng tôi là trai thẳng rồi, nhưng dù sao vẫn hơn cái cảnh coi nhau như người xa lạ.
17 “Có dậy chưa hả? Mày có biết đã hơn năm giờ chiều rồi không cái thằng này?” Mẹ tôi lật tung chăn của tôi lên, một luồng gió lạnh ập tới làm tôi run cả người.
18 Tháng mười hai là tháng nhiều ngày lễ nhất, nhưng cũng là tháng khốn khổ nhất vì tôi phải thi hết học kỳ. Năm nhất nên tôi vẫn giữ tư tưởng chơi bời, đến lúc sắp thi mới bắt đầu cuống cuồng lao vào ôn.
19 (Trích đoạn suy nghĩ của Nguyễn Minh Nhật :“Làm bạn gái tôi nhé!”Đích xác là khi tôi nói ra câu này, cả lớp đã một trận hò reo cổ vũ nhiệt tình. Tôi gần như dám chắc rằng vụ này mình thắng chắc, lại hướng tới Diệu Linh mà nói thêm : “Tôi thực lòng thích bà!”Nếu mà có thể từ chối, chắc chắn cô ấy sẽ hối hận.
20 “Phong, đợi tao với!”Nghe cái giọng này, tôi cố giả bộ phớt lờ, cứ thế bước tiếp về phía trước. Đệch mợ, không phải là vì hôm nay con em họ sang mượn xe thì tôi không đến nỗi khổ sở mà bắt bus để rồi phải đụng chạm với cái thằng bí thư này đâu.