1 (Táo: Để hiểu rõ hơn về nữ chính của bộ này - Đổng Vi Trà, cũng như vì sao cô ấy từng là nữ phụ, mời mọi người đọc từ chương 1 - chương 9 của truyện "Tuổi trẻ có màu hồng, lớn rồi thành màu gì?".
2 Ngoại trừ mẹ, tất cả mọi người đều chán ghét tôi, tôi đã quen với điều đó. Tôi không quan tâm họ nghĩ gì, luôn cố gắng học tập, chỉ khi trở thành người giỏi nhất, mạnh mẽ nhất, tôi mới có quyền giẫm đạp lại bọn họ, mới có khả năng cho mẹ một cuộc sông tốt hơn.
3 Duyên phận của chúng tôi thực rất ngắn ngủi, tất cả cũng chỉ có thế, có lẽ, cô ấy đã sớm quên tôi. Nhưng tôi cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, một khi tôi đã xác định yêu ai, là trái tim sẽ mãi mãi thuộc về người đó.
4 Hôm ấy, cô ấy bị phạt đứng cột cờ mà lòng tôi xót xa không thôi. Làn da cô ấy mịn màng trắng nõn thế kia, mái tóc cô ấy đen mượt mềm mại thế kia, làm sao có thể chịu đựng được ánh nắng cắt da cắt thịt như thế này chứ? Lần đầu tiên, tôi không để tâm vào bài giảng, chỉ mong sớm hết tiết để xuống xem cô ấy có ổn không, hay ít nhất, là để cô ấy không phải đứng đó nữa, vì đã hết giờ phạt.
5 Vừa đến trường, tôi đã cảm thấy có chút là lạ, tất cả mọi người dường như đang chuẩn bị cho điều gì đó, họ cười thần bí với nhau, còn có khẩu hiệu, băng rôn, bóng bay đủ loại.
6 6 năm, tôi nhìn theo cô ấy, cho đến giờ cũng đã 6 năm rồi. . . Từ một học sinh nghèo trở thành một tổng tài giàu có, từ một đứa bị xã hội ghét bỏ trở thành kẻ giẫm đạp lên hết thảy.
7 Thế nhưng anh ta lại đá cô ấy! Dương Quân Phong anh ta cư nhiên lại dám đá cô ây! Hơn nữa còn là đá cô ấy để đi yêu đàn ông!! Người đàn ông đó còn là em trai của cô ấy!!! Dương Quân Phong anh ta lên cơn gì vậy? Sao có thể đối xử với cô ấy như vậy chứ?
Cô ấy nhốt mình trong phòng đã mấy ngày nay rồi, không đi đâu, không tiếp xúc với ai, không nói chuyện, không ăn uống, người nhà còn nói có thể nghe tiếng cô ấy khóc suốt đêm.
8 Cô ấy tự nhốt mình trong phòng, đến cả người thân cô ấy cũng không biết làm thế nào, tôi phải làm gì để tiếp xúc được với cô ấy đây? Tôi đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp, nhưng khả thi nhất, có lẽ là giao tiếp qua điện thoại.
9 "Này, hỏi thật nhé, ngươi là ai vây?"
"Tôi là tổng đài. "
"Ngươi không nói là ta giận thật đấy. "
"Tôi có làm gì đâu mà giận tôi. "
"Đang yên đang lành gửi tin nhắn cho con gái nhà người ta mà bảo không làm gì à?"
"Tiểu thư tự trả lời đấy chứ tôi có bắt ép gì tiểu thư đâu!"
"Hừ hừ, nãy giờ nhắn tin với ngươi nhiều như vậy rồi, có phải là đã sớm vơ vét hết tiền điện thoại của ta rồi hay không?"
Tôi bật cười, cô gái ngốc này, nhận được tin nhắn từ người lạ mà cũng vô tư như thế, bây giờ mới để ý chuyện này? Có điều, nếu không phải do cô ấy đơn thuần như vậy, ngay cả cơ hội tiếp cận cô ấy tôi cũng không có được đi?
"Tiểu thư cứ việc kiểm tra tài khoản.
10 "Này, này, xin chào? Tiểu thư, cô có còn ở đó không?"
"Hả? Ai nữa vậy???"
"Vẫn là tôi đây ~ Tổng đài An Ủi Trái Tim Nhỏ đây ~"
"Chuyển từ tin nhắn thường sang Messenger luôn rồi? Ngươi chơi lầy quá vậy??"
"Tôi là tổng đài vạn năng mà, haha, tôi phải làm mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ chứ!"
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì cơ?"
"Cái này tôi không phải nói ngay từ đầu rồi sao? Tôi sẽ luôn xuất hiện khi có người cần an ủi nha, cũng như vậy, chỉ khi khách hàng đã bình tâm và không cần được an ủi nữa, tôi mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ!"
"Ta cần được an ủi sao?"
Tôi thật sự, thật sự không quen biết cô nàng này, ai đó trả Vi Trà xinh đẹp thông minh về cho tôi đi! Mới nói chuyện với người lạ một chút mà cô ấy lập tức đã ném tên bạn trai cũ ra sau đầu rồi?? Trời ạ, yêu nhau 6 năm mà còn thế, một lần gặp mặt ngắn ngủi kia giữa tôi và cô ấy có phải là giây trước giây sau cô ấy liền quên luôn không???
Được rồi, tạm thời không bàn đến cái tương lai có vẻ đen tối kia của tôi, thôi thì cứ cho rằng cô ấy quên chuyện kia nhanh như vậy là do nói chuyện với tôi quá vui vẻ đi.
11 Cuối cùng, cô ấy vẫn phải thỏa hiệp, xuống bếp tìm chút gì đó để ăn. Mặc dù tôi không nhìn được đến cảnh tượng gia đình cô ấy lúc đó, nhưng chắc chắn, họ cũng đang vui mừng lắm.
12 Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin với nhau. Đa số đều là những mẩu chuyện bình thường, cô ấy kể cho tôi về những việc mà cô ấy đã trải qua trong ngày, có vui có buồn có tức giận, mà đôi khi cũng là chẳng có gì, chỉ là thói quen muốn kể cho tôi nghe.
13 Vừa đưa cô ấy đến trước cửa công ty, cô ấy đã vội vàng chạy xuống, không thèm để ý đến cái chân còn chưa khỏi hẳn kia của mình. Tôi giật mình, nhanh chóng kéo cô ấy lại, giữ thăng bằng cho cô ấy khỏi ngã.
14 Trong phòng làm việc, tôi quay sang hỏi thư kí của mình:
- Anh Lâm.
- Dạ?
- Công ty XX gần đây có dự án nào muốn hợp tác với chúng ta không?
- Đúng là có một dự án, thưa tổng giám đốc, nhưng anh đã nói là sẽ không hợp tác mà?
- Không, tôi đổi ý rồi, với điều kiện nhân viên bên đó sang đàm phán với chúng ta phải là cô Đổng Vi Trà.
15 Xong việc đã 11 giờ trưa, tôi hỏi cô ấy:
- Dù sao cũng muộn rồi, để tôi mời cô đi ăn nhé?
- Tôi sao làm phiền anh thế được! Hôm nay cũng là do tôi đến muộn, nếu tôi đến từ lúc 8 giờ có phải hay hơn không.
16 Đến tối, tôi lại nhận được tin nhắn từ cô ấy như mọi ngày:
"Anh tổng đài ơi ~"
"Hôm nay có việc gì vui mà gọi nghe thân thiết thế kia?"
"Hôm nay được sếp thưởng mà ~"
"Chúc mừng nhé!"
"Ơ thế anh không hỏi vì sao được thưởng à?"
"Cô xuất sắc thế được thưởng là chuyện bình thường mà.
17 Ấn tượng của cô ấy về tôi sao lại xấu đến thế cơ chứ! Tôi thừa nhận để leo lên vị trí như hiện tại cũng là chẳng đơn giản gì, nhưng rõ ràng cô ấy đang kì thị tôi mà.
18 Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn tìm cách để "bất ngờ" gặp mặt cô ấy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
19 Chúng tôi dần trở nên quen thuộc hơn, mỗi sáng sẽ cùng nhau chạy bộ, đôi khi tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty, rồi lại tới đón cô ấy nếu xe của cô ấy bị hỏng.
20 Khi chúng tôi xem được gần nửa bộ phim,tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy giật mình,liếc mắt nhìn tôi nhưng không giật tay ra,chỉ cười. Một lúc sau,cô ấy khẽ dựa vào vai tôi.