21 _Băng ơi, ra ăn cơm nào - Hy ý ới từ trong bếp gọi Băng ra ăn cơm. Anh đặt nốt đĩa mực xào thấp cập cuối cùng lên chiếc bàn ăn màu đen có nạm đá màu đỏ.
22 Không có tiếng trả lời, nhưng từ trên ghế salong, một cái chân đang thò lò xuống. Hy vội chạy lại, anh đang lo lắng. Nhưng mọi lo lắng của anh đều như không khi biết rằng cái con nhỏ ấy chả bị làm sao trái lại còn đang ngủ nghê ngon lành nữa chứ.
23 Về trường học Tôi thức dậy vào 5h giờ sáng, lúc ấy trời vẫn đang còn đang còn tối. Mọi thứ vẫn im ắng theo cách của nó, dưới đường những ông bà cụ đã thức dậy tập thể dục buổi sáng.
24 Kết thúc bữa sáng no nê, tôi tiếp tục đóng vai một người ngơ ngơ không biết một ai. Đang nhìn ra khung cửa sổ với nhũng tòa nhà cao tầng được ánh nắng chiếu rọi qua, lơ ngơ như bò đội nơ.
25 *bụp* Tôi đóng cánh cửa ô tô trong sự tức giận xen lẫn lo lắng. Đứng giữa sân trường rộng lớn, tôi như nhỏ bé lại. Ngôi trường đại học mang nét cổ kính khiến cho những kí ức đẹp đẽ một thời của tôi ùa về.