21 Một tuần lễ trôi qua bình yên ở Roccaleone, bình yên đến mức khó tưởng tượng được rằng ở ngoài khoảng đất trống phía dưới, Gian Maria cùng đám quân của mình vẫn còn đó tiếp tục vây hãm lâu đài.
22 “Francesco,” Valentina lên tiếng, tên chàng Bá tước được nàng gọi lên bằng giọng đầy âu yếm, “tại sao chàng lại có cái nhìn đăm chiêu, cau có như thế?”
Chỉ có hai người họ trong phòng ăn, sau khi những người khác đã rời khỏi, và cả hai vẫn còn ngồi bên bàn ăn.
23 Những tảng đá xù xì lát trên mặt mảnh sân trong lâu đài trở nên sạch bong và sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời vẫn còn ướt sau trận mưa rào đã lau rửa chúng cả đêm hôm trước.
24 Buổi sáng ngày thứ Tư đó, ngày Lễ Mình Chúa, một ngày định mệnh với tất cả những ai có mặt trong câu chuyện này, là một buổi sáng mù sương u ám, không khí se lạnh bởi làn gió thổi từ biển vào.
25 Dưới ánh mặt trời ấm áp của buổi sáng tháng Năm, Francesco cùng đám lính của chàng phấn khởi bắt tay vào làm chủ doanh trại của các Công tước, và việc đầu tiên cần phải làm là vũ trang cho những người lính đã tay không rời lâu đài.