1 Nó là một cô bé mồ côi cha mẹ. Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác cùng tuổi bắt nạt.
2 Và hắn bắt đầu với việc đưa nó về nhà. Nhưng để tránh mọi người ngỡ ngàng khi tự nhiên ông chủ lại ra khỏi phòng với con búp bê,một con búp bê biết đi thì hắn quăng cho nó một cái nón rộng vành và bảo nó đội vào.
3 Nó ngước nhìn đồng hồ. Đã 2 giờ chiều rồi. Vậy là nó đã ngồi cái tư thế này 3 tiếng rồi đấy. May là nó là búp bê,nếu không thì mỏi chết mất.
4 Nó bị lạc. Lạc thật đấy chứ không đùa đâu. Rõ ràng hồi nãy cũng đâu đi xa lắm đâu nhỉ?Nhưng nếu nó cứ chạy lăng quăng thì có khi còn lạc xa hơn ấy chứ!Tốt nhất nên ngồi một chỗ.
5 Hắn lái xe về nhà với phần hông đang bị nó ôm chặt. Kể ra lái xe thế này cũng hơi khó nhưng thôi kệ,nó vui là được (Chị ấy bám chặt như thế,gỡ ra cũng hơi bị khó à nha).
6 Tối là khoảng thời gian để nghỉ ngơi và ngủ,chính vì vậy mới xảy ra một vấn đề. Nhà hắn rộng thật,nhưng chỉ có một mình phòng hắn là có giường ngủ thôi (vì hắn quen ở một mình mà).
7 Nó cứ sợ hãi lùi lại thì gã lại tiến tới,cho đến lúc không còn chỗ để mà lùi nữa,nó ép vào tường,bị hai tay của gã chặn đường,không còn đường ra.
8 -Hoàng Phong a. . . .
-Sao hả?
-Hức hức. . .
-Tôi chưa làm gì mà đã khóc là sao?
-Tôi. . . tôi sợ. . .
-Tôi chỉ bảo cô đấm bóp cho tôi thôi mà làm gì ghê thế?
-Hả?Anh nói tôi làm gì?
-Đấm bóp cho tôi.
9 Nó tỉnh dậy,mở mắt nhìn trần nhà trắng muốt. Quay qua quay lại không thấy hắn đâu cả. Đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ hắn bỏ nó luôn rồi? Nó đang hoản loạn thì bỗng dưng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
10 Hắn sau khi đưa nó đến nhà anh thì lái xe thẳng đến nhà bố mẹ.
-Con chào bố mẹ!
-Ôi con trai cưng của mẹ. Mẹ nhớ con quá,để mẹ xem nào.
11 Anh hôn nó, ngay trước sự chứng kiến của hắn. Chính nó cũng bất ngờ vì anh lại làm vậy. Nó lấy tay đẩy anh ra nhưng anh đã ôm chặt nó.
12 Sau buổi tối ấy,hắn dắt nó về nhà. Nhưng hình như có ai đang đứng trước cửa thì phải. Là. . . Là Ngọc Huyền. Cô ta đến đây làm gì?
Nhìn thấy hắn,Ngọc Huyền nở nụ cười thật tươi tắn chạy lại nắm tay hắn.
13 Nó đang tận hưởng cảm giác không có từ nào miêu tả. Bao nhiêu mệt mỏi đều tan biết. Thế nhưng nó không biết,mệt mỏi còn đợi nó dài dài.
14 Mun đăng Chap mới đây. Nhưng các chị làm ơn bớt giận,tha cho Ngọc Huyền để Mun còn có người để mà viết.
Tối hôm qua thế nào mà nó ngủ quên mất.
15 Tên đầu trọc bắt đầu xé tan chiếc váy của nó. Đúng lúc ấy thì "Rầm" một cái,cánh cửa mở ra. Hắn xông vào,một mình đánh nhau với đám côn đồ kia.
16 Hai người họ cứ đứng đó tình tình tứ tứ,cho đến khi có một cô bé bước tới.
-Anh chị có thể mua cho em tờ vé số không ạ?
Hắn buông nó ra,liếc nhìn kẻ phá hoại bầu không khí lãng mạn.
17 -Này,anh làm gì mà đơ người ra thế?
-Hả? Không có gì.
-Cô ấy rất xinh đẹp đúng không?
-Ờ,. . . Nhưng không đẹp bằng em đâu.
18 -Cái gì? Cô là em gái Ngọc Huyền?
-Phải. . .
Hắn sững người. Thì ra đây chính là lí do khiến hắn trông cô quen đến vậy. Hồi lúc 5 tuổi,hồi còn chơi với Ngọc Huyền đấy,có lần hắn sang nhà Ngọc Huyền chơi nhưng không có ai ở nhà cả.
19 Mọi chuyện hôm qua xảy ra như thế đấy,hắn đã tuyên bố là sẽ không bao giờ để nó rời xa,đấy chính là lí do mà hôm nay hắn đang ôm kẹp cứng nó trong tay,ngủ mà mặt không thể mãn nguyện hơn.
20 Nó chốt cửa,ngồi thụp xuống đất khóc nức nở,mặc cho hắn ở ngoài đập cửa,la hét:
-Bảo Ánh! Em làm sao thế? Mở cửa cho anh đi.