21 Hắn cố tìm nhưng cũng thật vô vọng,giữa dòng người thế này,làm sao tìm được nó cơ chứ? Không thể nào. Hắn thất vọng,nắm chặt tay rồi chạy về nhà và lái xe vù đi mà điểm đến là căn biệt thự lúc nãy.
22 Anh dừng xe,bấm chuông cửa. Một cô gái rất xinh chạy ra mở cửa.
-Chào anh Bảo!
-Ngọc Linh,cô ấy đâu?
-Ở bên trong ấy ạ. Anh vào nhà đi!
Anh bước vào nhà,thấy ngay nó đang vui vẻ ăn một cái bánh ngọt to đùng,bên cạnh là bao nhiêu chén,dĩa hết sạch sẽ.
23 -Cậu có sao không,Ngọc Linh?
Nó chạy xuống lầu.
-Tớ không sao đâu. Nhưng mà chị tớ. . . Xin lỗi cậu. . .
-Không,cậu không có lỗi.
24 Hai tên to lớn đó,tay cầm roi da,quất liên tục vào người nó. Mà nó làm sao chịu được sự đau đớn này,cũng không thế thoát được,đành nằm im chịu trận cho cơn đau giằng xé cơ thể,máu chảy ra thấm vào quần áo,nó la lên đầy đau đớn,nước mắt không ngừng tuôn rơi.
25 Tên Nhị ca giơ cao con dao,định đâm xuống người nó thì bỗng dưng một tên đàn em hốt hoảng chạy vào:
-Nhị. . . Nhị ca. . . cái tên cần tìm,hắn đến rồi ạ!
-Hay lắm,mau đưa vào đây!
-Dạ.
26 Gã ta cười nham hiểm:
-Để xem nào. . . Khuôn mặt đẹp thế này,nếu bị bỏng do thanh sắt xấu xí này thì thật phí quá. Bây giờ mày nói đi,có xin lỗi hay là không?
-Tại sao mày cứ hỏi đi hỏi lại cái câu cũ rích ấy trong khi biết chắc câu trả lời của tao mà.
27 Ya,cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho Mun,Mun hạnh phúc lắm và đã lấy lại động lực để viết tiếp rồi đây. Tuy thế chap này nó hơi nhảm.
28 Chạy tới chạy lui vẫn không thấy,hốt hoảng định gọi cho cả cảnh sát thì bỗng thấy có nguyên cây trắng bóc nhìn như cuộn giấy vệ sinh đang đứng trên sân thượng.
29 Cô ngây người trước câu nói đó. Thật sự cô không ngờ anh lại nói như vậy. Nỗi sung sướng dâng đầy nhưng sao nước mắt cô vẫn rơi? Không,đây không phải là nước mắt đau khổ như hồi nãy mà là nước mắt hạnh phúc,rơi vì giờ đây tình yêu của cô dành cho anh đã được đền đáp.
30 Vài ngày sau. . .
Hôm nay nó và hắn xuất viện. Làm thủ tục mà nó cứ nhoi nhoi lên,kiểu như mấy ngày nay nằm lì một chỗ nên bây giờ muốn vận động quậy phá đây mà.
31 Chơi xong,bốn người họ gặp lại nhau tại một quán kem. Cô thấy nó mắt mũi tèm lem nước mới hỏi:
-Bảo Ánh! Sao cậu khóc vậy? Anh bắt nạt cô ấy à?
-Oa,Ngọc Linh à!
Nó nãy giờ vẫn chưa hết sợ,bám cứng ngắc lấy hắn.
32 -Á á! -Nó đang ngủ thì ngồi bật dậy,mồ hôi vã ra như tắm.
-Có chuyện gì thế? -Hắn nằm bên cạnh cũng giật mình dậy theo.
-Hơ.
33 Nó đã cố chịu đựng,nhưng cái không khí u ám cứ vây xung quanh làm nó cực kì khó chịu,đành phát ra một câu để phá tan cái không khí này:
-Anh.
34 Chap mới tới rồi đây! Nhưng Mun muốn nói với các bạn điều này: là Mun KHÔNG CÓ BỎ TRUYỆN nha! Chỉ là ra không thường xuyên nữa thôi.
35 Vậy là nó đã đồng ý lời cầu hôn hết sức là lãng mạn của hắn (thấy lãng nhách thì có). Nên bây giờ bốn bạn trẻ của chúng ta phải lục đục chạy đi chạy lại chuẩn bị cho đám cưới.
36 Tại sao lại là Ngọc Huyền? Nó đâu rồi?
-Cô. . . cô. . . -Hắn trợn mắt.
-Sao thế? Mọi người tiếp tục đi chứ?-Cô ta thản nhiên nói.
37 Bệnh viện. . .
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,nó và anh đang ngồi thất thần ở ngoài lập tức bật dật như lò xo,đồng thanh:
-Ngọc Linh có sao không bác sĩ?
-Cô bé không sao,không có chấn thương nghiêm trọng,chỉ là bị gãy chân bên phải,bó bột vài tuần là ổn.
38 -Cái gì? Làm bạn gái? Anh khùng rồi hả? Nghĩ sao Bảo Ánh đi làm bạn gái anh? Cô ấy đã có Hoàng Ph. . .
Cô hét lên. Nhưng chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt của nó liền im lặng,bê tô cháo ăn tiếp.
39 Đúng như kế hoạch đã đề ra,hôm nay chính là ngày đi cắm trại. Ngồi trên xe đi lên núi Zôn,nếu bình thường thì nó đã la lối um sùm vì thích thú,thì hôm nay chỉ mặc mặc im lặng,ngồi nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.
40 Sợi dây leo bị đứt,theo lí thì nó sẽ rơi xuống dốc núi. Nhưng không,có cái gì nắm lấy tay nó và kéo lên. Là một bàn tay,bàn tay của ai đó.