1 Trong một quán café tối ‘OK, you got me going crazy, I don’t know what to do, I need you…’ – Thu Thủy một cô nàng cảnh sát biến thái luôn biết cách hành hạ các tội nhân của mình “Alo , cậu à đang làm gì vậy tới lâu thế?” - Thu Thủy càu nhàu.
2 Cứ thế ngày tháng cứ trôi qua cô ôm mối hận trong lòng cô quyết hận này không trả cô không xứng làm người mà Tề Thanh yêu. Cô đã vượt qua được một phần của nổi đau nhưng hằng đêm cô vẫn khóc cô vẫn nhớ anh, ban ngày thì cô tươi cười cô sống giả dối với mọi người xung quanh.
3 “Con gái những người con yêu đang ở rất gần con cố gắng sống tốt đừng phụ lòng ta, kiếp này ta giúp con. ” Giọng nói ấm áp ấy là của ai lại vọng lên trong đầu nàng, đầu cô đau lắm.
4 Cũng đã 2 năm rồi những gì học được nàng đã học cho bằng hết, 2 thanh kiếm đã được nàng sử dụng thành thục hơn, những cánh hoa anh đào được cô lia nhẹ nhàng cách xa vài trượng nhưng vẫn có thể làm cánh hoa đào tách đôi.
5 “Dịch Thiên Sát đến giờ bốc thuốc cho Vương gia rồi”“Ta đã biết mới công công đi trước”bỏ hỏa hồ trên giường , nàng vội vã đến ngự hoa viên của Hà Nhĩ Các “Tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” trước mặt nàng là một người anh tú ánh mắt buồn xa xăm nhưng vẫn tạo ra vẻ mê hồn cho người gặp, hắn ngồi trên chiếc ghế đá trong đình gió thoảng bay bay khiến người ta phải chết mê trong sự thoáng buồn mà Vương gia kia tạo ra nét đẹp của một tình yêu chung thủy làm con người hắn cũng đẹp đến mê hồn.
6 Kể từ ngày chữa được bệnh cho Vương gia thì trong thành có rất nhiền lời đồn thổi về thần y đeo mặt nạ này bao nhiên nữ nhân cũng tụ về muốn xem gương mặt tuấn tú của nàng, cũng vô số thần y muốn thách đấu tài nghệ với nàng nhưng nàng thì không thèm để ý tới những kẻ hiếu chiến ấy.
7 Sáng hôm sau…“Đệ đệ sao đệ lại ở đây đi chơi bị lạc à đệ ở đâu ta dẫn đệ về” nàng xoa xoa đầu của một tiểu tử khoảng 9 tuổi, “ Thứ nhất ta không phải đệ đệ của ngươi, thứ ai ta là Hoàng đế ta cũng không bị lạc, thứ 3 ta lớn tuổi hơn ngươi đấy thằng nhóc 15 tuổi kia nên đừng xoa đầu ta”vì nàng ở trong cung chữa bệnh cho Vương gia cũng được 3 năm nên giờ nàng đã 15 tuổi rồi, nàng khẽ đứng hình trước tên tiểu tử kia nhưng nhanh khôi phục thần trí nàng bế hắn lên xoa xoa đầu hắn típ.
8 Nàng đeo lại mặt nạ hất mát tóc bay bay rồi phi thân lên nóc nhà biến mất, bên nóc nhà đối diện hắn cười lớn rồi cũng phủi tay bay đi mất. Đến phòng, nàng đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng, bước vào nàng thay cái bộ đồ nhà lao xấu xí này thay vào đó là một bộ y phục nữ nhi màu xanh ngọc theo đó là chiếc áo choàng có của cô cô nàng, đeo thanh kiếm bên hông nàng vội ôm lấy hỏa hồ bước tời cửa phòng nhìn lại căn phòng đã gắn liền với mình mấy thàng liền.
9 Hai người choàng tỉnh dậy thì cũng đã sáng tiếng quân sĩ hét ỏn tỏm bên ngoài thật là khó chịu cả 2 cau mày nhìn nhau. “Chàng đi đâu đó?” nàng níu lấy bàn tay to ấy như không muốn mất chàng thêm lần nào nữa.
10 “Nàng là ai tại sao võ công lại giỏi như vậy, đệ đệ ta có được nàng, quốc gia này có được nàng sớm hơn thì ta đã không phải bị biến thành cậu bé 10 tuổi như thế này, cho dù như thế nào ta sẽ luôn ủng hộ muội” ngồi trong thư phòng hắn suy nghĩ về nàng.
11 “Chàng làm gì mà bị ả hạ xuân dược. ” Nàng ngồi uống trà còn tay thì đổ vài viên đan dược cho hỏa hồ ăn, tay mân mê cái đuôi đỏ rực đang ngoe nguẩy thích thú ăn những viên đan dược thơm phức, mặt thì vẫn nhìn hỏa hồ không thèm nhìn lấy Hàn Thiên một cái.
12 “Người phải làm chủ cho nhi thần, nhi thần bị ả đánh đến chảy máu” Sang phi nũng nịu khi được Thái Hoàng Thái Hậu đến thăm. “Được rồi ra sẽ giúp con lấy lại tất cả” một nụ cười tà lúc nào cũng muốn nhắm về phía Hứa LinhNàng có bao giờ sợ cái gì nàng không chọc người ta chết khiếp thôi chứ còn lâu ai mới có khả năng đó.
13 “Song Tử Kiếm”bước vào phòng thấy nàng đang chùi Song Tử Kiếm trên bàn Hàn Thiên thoáng giật mình. “Chàng đừng hét ầm lên để ta kể cho chàng nghe” sau khi kể lại cho Hàn Thiên nghe chàng cũng không ngờ nàng lại có thể chọn một loại binh khí mà cả trăm năm nay không ai có thể sử dụng được và cũng hầu như là không ai còn thấy về nó trừ nhưng bức họa mà chàng nhìn thấy người xưa vẽ lại vì Song Tử Kiếm là một loại đệ nhất binh khí nên có nhiều người vì muốn đoạt lấy nó mà phải chết chàng cũng thoáng nhận thấy được nương tử của mình còn nhiều điều mà chàng không thể nào biết được.
14 “Ta muốn thấy võ công của chàng” Hứa Linh nũng nịu nói với Hàn Thiên“Rồi sẽ có ngày ta cho nàng thấy” nói rồi Hàn Thiên giở trò bế Hứa Linh lên giường ngay sau đó thì chàng ăn được một cái cốc lên trán rõ đau chàng thả Hứa Linh xướng ngồi ôm đầu mếu máo.
15 Trong màng đêm tại thư phòng của Hàn Âm. “Nếu đệ đi rồi huynh có thể chống nổi mụ ta không?”“Đệ cứ yên tâm Thái Hoàng Thái Hậu giả kia rồi cũng sẽ chết”“Thân thể huynh đã từ lâu rồi không sử dụng Trường Đao liệu có còn tinh thông như trước…”“Không cần lo cho ta đệ cứ đi nói thật cho nàng biết đi ta không muốn Song Tử Kiếm không có trợ thủ giỏi như Trường Xà Kiếm như của đệ”“Vậy sau này đệ về sẽ tạ tội với huynh sau, đệ về đây”“Ừ”…Hà Nhĩ Các.
16 "Chàng nhanh lên đi lề mề quá" bị nương tử mắng Hàn Thiên hắc tuyến đầy trời. "Từ từ ta tìm cái áo choàng và cái mặt nạ ngọc bích nữa""Hở chàng lấy chúng đi làm gì?" "Rồi đôi khi chúng sẽ hữu dụng, còn bây giờ nàng mau dịch dung đi"Xong xuôi mọi thứ cả hai lên đường nhưng Hứa Linh là vai vế của một người hầu xấu xí, còn Hàn Thiên thì là một công tử giàu có đi ngao du.
17 "Tiếp theo chúng ta sẽ đi tới Tạ Linh Quốc tìm phụ thân và mẫu thân" cả hai ngồi trên ngựa vừa đi vừa nói chuyện phiếm. . . . . . Ba ngày sau. . . . Cuối cùng họ cũng tới được Tạ Linh Quốc nơi được mang danh là phồn hoa nhất của các tiểu vương quốc nhỏ.
18 "Tiểu thư giờ chúng ta phải làm sao?""Trở về được là hay rồi, còn là Vương phi cùa Hoàng Kim Quốc, ta sẽ cho nó nếm mùi vị cướp đi những thứ thuộc về ta""Vâng tiểu thư"Đến buổi cơm trưa nàng được Hàn Thiên bồi thức ăn cho làm ọi người ngạc nhiên nhưng thấy vào đó có người dùng một ánh nhìn không có gì là tốt mấy nhìn hai người họ.
19 "Tiểu thư, công tử đến giờ dùng điểm tâm rồi" "Được rồi" Hàn Thiên mở mắt rồi phun ra hai chữ cho người hầu kia mau im lặng, vì tối qua Hứa Linh cùng Hàn Thiên đã rất mệt nên hôm nay có chút dậy trễ.
20 "Grừ grừ" lúc mơ màng thì Hứa Linh nghe tiếng gì đó liền thức dậy "Trời tiểu Hỏa ngươi đi chơi ở đâu vậy sao bữa giờ mới về thăm ta" (tg: nói túm lại là tỷ bỏ quên nó trong cung)Ôm tiểu Hỏa trên tay vuốt ve cái bộ lông đầy bụi nên nàng quyết định đem nó đi tắm: "Ngươi chuẩn bị cho ta ít nước ta muốn tắm cho sủng cưng" Hứa Linh sai người đem thùng nước ra hoa viên.