21 Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên dần biến mất trước mắt, Bách Việt Phong nheo nheo con ngươi.
Cái tên nhóc con này….
Không bình thường tí nào!
Tính cách của một người đã được hình thành từ nhỏ, tại sao bỗng nhiên lại thay đổi nhanh tới mức như vậy? Lẽ nào quyền kế thừa của nhà họ Diệp có ma lực lớn như thế sao?
Cứ nghĩ như vậy, hàng lông mày của Bách Việt Phong nhíu chặt lại, trong lòng băn khoăn liệu có nên nói với người anh em tốt rằng tên nhóc nhà mình dòm ngó tới gia sản của nhà họ Diệp hay không.
22 “Cám ơn anh. ”
“Không cần khách sáo. ” Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch lên, đôi mắt ánh lên nụ cười nhẹ ướt át, cô vẫy vẫy tay với mấy nữ sinh rồi tiếp tục đi tiếp, chỉ để lại cho đối phương một bóng dáng thẳng mảnh khảnh.
23 Vì ngày hôm sau sẽ là cuối tuần.
Nên ngày hôm sau Diệp Sơ Dương ngủ thẳng một mạch tới chừng mười giờ sáng mới trở dậy.
Móc mấy chiếc kéo sữa trong tủ lạnh ra, cô mang theo bàn nhỏ và ghế nhỏ của mình, chạy Lamborghini Sesto Elemento chạy tới con phố buôn bán sầm uất.
24 "Tôi thấy toàn thân anh đang bốc mùi chó FA nồng nặc, bấm đốt ngón tay xem một quẻ, chắc chắn một mối tình đã đi vào dĩ vãng. "
Giọng Diệp Sơ Dương chậm rãi, hơi khàn mang chút ít đùa giỡn, nhưng vô cùng êm tai, khiến anh chàng to xác Ôn Phi Vũ cũng bất giác cảm thấy tai mình hơi đê mê.
25 "Ba tôi mở một công ty, mấy ngày gần đây trên mạng đầy rẫy những bài viết bôi nhọ công ty gia đình tôi. Thực tế thì những bài viết bôi nhọ đó đều là giả!"
Ôn Phi Vũ vừa nói, lông mày vừa nhíu chặt lại.
26 Mặc dù Giải Trí Tinh Quang không thể sánh với Giải Trí Cảnh Hoàn của tập đoàn Diệp Thị nhưng dù gì đi nữa cũng là một công ty truyền thông giải trí quy mô lớn nhất nhì nước Z.
27 Cô gái nhìn bộ dạng thản nhiên không buồn quan tâm của Diệp Sơ Dương, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy bực bội.
Cô ta kéo mạnh chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, sau đó rút ra chín tờ tiền một trăm tệ vứt xuống bàn: "Được rồi chứ?"
Khi nói tới ba chứ này, cằm cô ta khẽ vênh lên, hai mắt nhìn xuống, dùng tư thế cúi nhìn để nhìn Diệp Sơ Dương.
28 "Là tôi muốn xem không sai, nhưng thầy cũng không được ăn nói linh tinh vậy chứ?"
"Theo ý của chị, tôi chỉ có thể nói những lời tốt đẹp?" Diệp Sơ Dương cười khẽ một tiếng, giọng nói trong trẻo mang chút mỉa mai nhạo báng: "Chị có thể đưa tiền cho bất cứ ai có mặt ở đây, bảo họ nói những lời dễ nghe cho chị nghe.
29 Bị nhiều người bao vây chỉ trỏ như vậy, cho dù cô gái kia có mặt dày thế nào đi nữa cũng không chịu đựng nổi.
Vì thế cô ta đành túm chặt lấy túi xách của mình, ánh mắt căm hận trợn trừng nhìn Diệp Sơ Dương sau đó mới giẫm trên đôi giày cao gót bỏ đi.
30 "Hi hi, chẳng phải đại sư thích đó sao? So với tính mạng của tôi, chiếc xe này không đáng là gì. "
Ôn Phi Vũ suy cho cùng cũng là người biết điều.
Thiếu niên trước mắt không chỉ cứu mạng anh, huống hồ mai còn giúp anh giải quyết việc ở nhà.
31 Vì thế. . .
Diệp Sơ Dương sao có thể thiếu tiền được.
Trong đầu Ôn Phi Vũ toàn là dấu hỏi chấm, có điều anh vẫn không lên tiếng thắc mắc.
Diệp Sơ Dương thấy đối phương không tiếp tục nói nữa liền giơ tay cầm lấy chiếc ghế gấp, vẫy tay chào người thanh niên: "Hôm nay cám ơn anh nhé.
32 PaiPai cảm thấy vô cùng băn khoăn.
Thực ra cô cũng rất muốn kí hợp đồng với Diệp Sơ Dương. Dù sao thì cô cũng đã nhìn thấy được giá trị thương mại từ bản thân Diệp Sơ Dương.
33 Sau một hồi mày mò, cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng đăng nhập được tài khoản CoCo của mình.
Lúc này cô mới biết tại sao chủ biên PaiPai lại đích thân gọi điện thoại cho mình và đồng ý với những yêu cầu gần như hoang đường của mình.
34 Nói xong câu nói này, Diệp Sơ Dương cũng mặc kệ phản ứng của người xem khi nghe thấy hai chữ "thúc sữa", cô tiếp tục làm món ăn của mình.
Tôm chiên rim thực ra rất đơn giản.
35 Diệp Sơ Dương chạy bộ trở về đã là việc của nửa tiếng sau.
Khi tiếng thang máy "tinh" một tiếng, cô cất điện thoại, bước ra khỏi thang máy.
Khi bước tới hành lang dẫn về căn hộ của mình, Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có người đứng quay lưng về phía cô ở trước cửa căn hộ đối diện với nhà cô.
36 Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ người hỏi kẻ đáp, thời gian trôi đi rất nhanh.
"Thiếu gia, tới công ty rồi. "
Chú Lưu dừng xe ở bãi đỗ xe, quay đầu lại thông báo.
37 "Đại sư, thầy còn đóng phim sao?"
Ôn Phi Vũ thực sự kinh ngạc!
Anh coi như đã phát hiện ra, trên người thiếu niên trước mắt toàn là những điều khiến người khác kinh ngạc!
Mặc dù ra ngoài bày sạp xem bói nhưng lại sống trong căn hộ sang trọng, lái xe hơn! Bây giờ lại còn là một diễn viên?
Trời ơi.
38 "Đúng là có thù, có điều mối thù này tôi sẽ tự báo. "
Nói xong, Diệp Sơ Dương liền mỉm cười không rõ ý đồ.
Nếu hôm nay không gặp Hạng Kỳ Kỳ ở đây cô đã quên mất, khi cô tỉnh lại và trở thành Diệp Sơ Dương, mặt cô bị người gia giẫm mấy phát, người giẫm cô không phải ai khác, chính là Hạng Kỳ Kỳ.
39 "Bác trai, bác gái không cần quá lo lắng. " Diệp Sơ Dương mỉm cười với hai người: "Nếu như được, bây giờ hãy dẫn cháu đi đi một lượt các nơi trong công ty.
40 Nếu như ông nhớ không nhầm, việc công ty liên tục xảy ra hiện tượng người nhảy lầu hình như bắt đầu từ khi treo những chiếc gương này lên.
Nhưng. .