21 Trời tối đen, xung quanh chỉ có vài cây đèn đường rọi sáng nơi mà Nhi đang đứng. Đó là một nhà ga xe lửa với những đường ray dài bất tận giữa cánh đồng cỏ bao la.
22 "Căn phòng lúc này hoàn toàn im ắng ngoại trừ những cái lắc đầu và tiếng tắc lưỡi của An Yên. Nhi giấu mặt vào vai Tú, bỗng thấy xấu hổ với con bé. "Mẹ quên là An Yên ở đây rồi phải không nè?" An Yên khoanh tay nói.
23 Hớp tách cà phê nóng, Đăng vừa ngồi ngắm đường phố vừa suy nghĩ đến chuyện của mình và Nhi. Đã nhiều lần Đăng gọi điện nhưng Nhi không bắt máy, chỉ để lại tin nhắn rằng "Em xin lỗi, mọi chuyện đã chấm dứt rồi.
24 Tú vừa nói rằng Tú muốn công khai à? "Không được. " Nhi trả lời. "Làm sao mà chúng ta có thể công khai được chứ. " "Cho người lớn biết, để rồi chúng ta không cần phải lén lút như thế này.
25 Trong căn phòng tối tăm của Tú giờ đây chẳng có chút động tĩnh gì ngoài tiếng mưa rơi xối xả bên cửa sổ và hàng vạn suy nghĩ đang đua nhau chạy vút qua trong đầu.
26 Đêm ấy, Nhi để An Yên vào ngủ với mình. Con bé đã thấm mệt bởi một ngày dài nên vừa lên giường là ngủ ngay. Còn Nhi, có muốn kết thúc sớm ngày hôm nay cũng không thể nào chợp mắt được.
27 Nhi đưa tay lấy bịch bánh được treo trước cửa nhà.
Con hẻm nhà Nhi vào giờ trưa khá vắng vẻ. Ngoại trừ bác hàng xóm đang bế đứa cháu của mình đi bộ vòng quanh để ru thằng nhỏ vào giấc thì không còn bóng người nào cả.
28
Khi Nhi mở mắt dậy thì trời đã sáng từ lúc nào.
Lúc đầu Nhi có chút bàng hoàng, không biết mình đang ở nơi đâu, nhưng rồi nhớ rằng đêm hôm qua mình và An Yên có đến nhà Tú.
29
Trước khi Hạ qua đời, Nhi và Hạ đã dành suốt đêm để tâm sự với nhau. Đó là một đêm đã khiến Nhi phải suy nghĩ rất nhiều. Lúc ấy, Nhi chỉ là một đứa sinh viên hai mươi mốt tuổi, chưa gì đã phải đối diện với những quyết định lớn của cuộc đời.