21 CHƯƠNG HAI MỐT
“Được rồi, giờ xung quanh đã không còn ai, tỷ tỷ có ý gì hay thì nói ra đi. ” Vừa bước qua cửa, ngó tới lui trái phải xong San Hô vội vàng hỏi ngay.
22 CHƯƠNG HAI HAI
Góc trời chơi vơi một mảnh trăng non buông rơi ánh vàng nhàn nhạt. Đêm đã xuống, con đường lớn không còn mang vẻ náo nhiệt ồn ào của ban ngày nữa, chỉ thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua khiến chim chóc đậu trên cây cối ven đường lại một phen nhốn nháo.
23 CHƯƠNG HAI BA
“Ngươi hy vọng Bản vương trả lời thế nào hả Dịch Thủy?”
Dường như rất lâu sau, tiếng cười âm trầm của Hạ Hầu Lan mới vang lên;
“Lẽ nào ngươi yêu ta sao? Nếu vậy là quá vinh hạnh cho ta rồi.
24 CHƯƠNG HAI TƯ
Vừa bước vào đình viện của Yến Niếp, đã thấy hai phu nhân phục sức hoa mỹ, đích thân đứng chờ đón Dịch Thủy, cả hai cười tươi như hoa: “Bọn ta sớm đã muốn mời công tử lại chơi, chỉ là công tử luôn phải ở cạnh hầu hạ Vương gia, ít được rảnh rỗi; tỷ muội chúng ta biết dù có lòng như vậy nhưng công tử cũng không có thời gian ứng bồi.
25 CHƯƠNG HAI LĂM
Dịch Thủy gượng cười, nói: “Phu nhân quá lời rồi, những lời như vậy sao có thể tùy tiện nói ra. Với thân phận của Vương gia, tự nhiên phải tìm một danh môn tiểu thư lập làm Vương phi.
26 CHƯƠNG HAI SÁU
Thực sự muốn giữ hắn lại, muốn đến mức trong một khắc cảm thấy lòng trào động, chỉ nghĩ quăng bỏ hết đống tấu chương đáng ghét kia để theo hắn về phòng.
27 CHƯƠNG HAI BẢY
Nhất thời, căn phòng trở nên tĩnh lặng nặng nề. Trên giường gấm, mái tóc Hạ Hầu Lan và Dịch Thủy vẫn buông xõa quấn triền, tựa hồ tố cáo một màn hoan lạc cuồng nhiệt vừa diễn ra.
28 CHƯƠNG HAI TÁM
Trưa hôm đó, Hạ Hầu Lan mới trở về, xem sắc mặt có vẻ rất cao hứng; có điều Hạ Hầu Thư tinh nhạy nhận ra ánh mắt hắn có gì đó bất thường, tự nhiên lo lắng phỏng đoán.
29 CHƯƠNG HAI CHÍN
Theo hai tấm bình phong chầm chậm bị kéo mở, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào ba người vừa xuất hiện đằng sau: Một đôi vợ chồng già cùng một thiếu nữ đang cung kính quỳ một chỗ, mỗi người trên người đều buộc mấy cái chuông.
30 CHƯƠNG BA MƯƠI
“Dịch Thủy!”
Vong Nguyệt hoảng sợ nhìn gương mặt như đã bình ổn của người nàng vẫn xem như hảo hữu*, rốt cuộc chỉ thấy ẩn sâu trong đôi con ngươi trong suốt là một vẻ vừa đau đớn vừa kiên quyết; nàng yếu ớt mở miệng:
“Ngươi đã quyết định sao? Vô pháp vãn hồi rồi sao?” Giọng nàng run run không giấu được tuyệt vọng, bởi mặc dù đang hỏi… nhưng trong lòng nàng đã biết câu trả lời của Dịch Thủy.
31 CHƯƠNG BA MỐT
“Ai nha, nhìn thấy không? Kia chính là Dịch Thủy đó. ”
Trên lối đi nhỏ giữa đồng, hai nô lệ vừa dắt trâu vừa chỉ trỏ nam tử đang gặt lúa trong ruộng rồi nhỏ to bàn tán.
32 CHƯƠNG BA HAI
“Tẹp tẹp. ” Có kẻ rớt dãi xuống sàn. Dịch Thủy quay lại nhìn hắn, chỉ thấy hai con mắt đen tối chớp lóe một ánh nhìn tục tĩu ghê tởm, hắn lập tức hiểu thấu bụng dạ đám người cặn bã này.
33 CHƯƠNG BA BA
Dịch Thủy nhạt giọng nói: “Hà tất phải bận tâm loại người ấy, việc ta làm cũng không phải vì bọn chúng. Chính là thiên hạ không phải tất cả đều như vậy, bằng không còn biết trông mong vào cái gì nữa.
34 CHƯƠNG BA TƯ
Hạ Hầu Lan ngẩn người, hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Muốn thắng tới điên rồi sao?”
Du Liễm cười cười chỉ vào điểm hắn vừa đặt cờ ban nãy: “Nói bừa cái gì a? Rõ ràng chính ngươi dâng cho ta đấy thôi.
35 CHƯƠNG BA LĂM
Đúng như lời Dịch ông nói, không có thuốc thang thì dù Dịch Thủy có thể tự mình cấp cứu vết thương, nhưng ngộ nhỡ thương phong lậu thủy*… ắt sẽ nguy đến tính mạng.
36 CHƯƠNG BA SÁU
Thiếu niên nô lệ ban nãy vừa đối đáp với quản nô cũng bước tới bên giường Dịch Thủy, cầm bàn tay hắn lên, lẩm bẩm nói:
“Dịch Thủy đại ca, ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ’, ta nhất định sẽ ghi nhớ.
37 CHƯƠNG BA BẢY
Ngồi tại Sơn Sắc hiên lúc ấy hầu hết đều là trọng thần triều đình, lại cả đương kim Thiên tử; đành rằng thực quyền quốc sự đều nằm trong tay Hạ Hầu Lan, nhưng dù sao thân phận Hoàng thượng vẫn còn đó.
38 CHƯƠNG BA TÁM
Hộp điểm tâm trong tay Hạ Hầu Lan rơi cộp xuống đất, trong đầu hắn vảng vất chỉ còn những lời Vong Nguyệt vừa nói… Dịch Thủy đã chết, tiểu nô lệ của hắn đã chết… hắn đã trút hơi thở cuối cùng…
Làm sao… làm sao có thể?? Hắn còn phải đợi mình đến đón, còn phải cao ngạo hất đầu, phải dùng đôi mắt trong suốt bất khuất liếc nhìn mình, phải ngang ngạnh trả lời mình bằng giọng bướng bỉnh…
Mà mình, mình còn muốn thấp thấp cúi đầu một chút, hảo hảo cầu hắn tha thứ.
39 CHƯƠNG BA CHÍN
Dịch Châu vừa không dám trái lời cha, lại càng sợ nam nhân trước mắt, chỉ biết cúi gằm mặt. Dịch ông vội gượng cười nói: “Vương gia, người xem Dịch Thủy đã… Vương gia cũng đừng để ý nữa, mau lên đây thì hơn… ngài còn ở dưới đó…”
Ông còn chưa nói xong, Hạ Hầu Lan hai mắt đã lóe lệ quang, nghèn nghẹn nói: “Ta biết ta thương tổn các ngươi, ta biết các ngươi còn hận ta… nhưng ta van cầu ngươi, van cầu ngươi nói cho ta biết Dịch Thủy trước khi chết đã nói gì? Van cầu ngươi nói cho ta biết…” Hắn gục đầu xuống thân thể lạnh giá của Dịch Thủy, cố giấu hàng lệ đã không còn kìm được mà trào khỏi mi mắt.
40 CHƯƠNG BỐN MƯƠI
Lúc này đừng nói Hạ Hầu Thư hay Vong Nguyệt, mà ngay cả Dịch ông, Dịch bà lẫn Dịch Châu tuy không dám công khai thể hiện nhưng trong lòng vẫn cực kỳ oán hận Hạ Hầu Lan; tất cả đều bị dọa đến hồn phi phách tán.