21 Nói xong câu đó, Diễm bắt đầu cúi xuống tìm xung quanh khu vực cạnh phòng hắn, Diễm vạch từng bụi cây, ngọn cỏ, tìm mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy đâu, Diễm thở dài chán nản, miệng lẩm bẩm.
22
Hắn tưởng Diễm để cho hắn yên, nào ngờ hắn bị tiếng đập cửa dầm dầm, khiến hắn giật mình.
Hắn gồng mình vì tức, mở tung cánh cửa, hắn quát.
_Cô lại muốn gì nữa.
23 Diễm sợ hết hồn, nếu bị bọn chúng giết chết ở đây, mọi người sẽ khó phát hiện vì sao Diễm bị bọn chúng chết, Diễm sợ đến khi họ tìm được Diễm, Diễm chỉ còn lại cái xác khô.
24
Chiều hôm sau, Trường tỉnh lại, Trường hỏi cô y tá.
_Cô gái đi cùng tôi thế nào rồi. . . . ??
Cô y tá lắc đầu.
_Tôi cũng không biết nữa, lúc nữa em hỏi bác sĩ thử xem.
25 Diễm bám Trường không rời, chỉ cần xa Trường một chút là Diễm kêu ầm lên. Ngồi ghế trên máy bay, Diễm cũng nhất định ngồi cạnh Trường. Bây giờ trong lòng Diễm ngoài Trường ra, Diễm không còn tin tưởng ai, hay còn nhớ ai nữa.
26 Trường trở về nhà, lái xe mà đầu óc Trường để đâu đâu, Trường đang lo lắng cho Diễm, Trường càng cố không nghĩ đến Diễm thì hình bóng của Diễm càng làm trái tim Trường nhức nhối hơn.
27
Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy, Diễm đã hét om sòm.
_Chồng của tôi đâu. . . . ??Tại sao tôi lại ở đây. . . . ??
_Mau trả tôi về với chồng tôi.
28
Mấy ngày sau đó, ngày nào Trường cũng đến thăm Diễm, Diễm đã ngoan ngoãn chịu ở lại nhà ông Hải với điều kiện là Trường phải đến thăm Diễm hàng ngày.
Trường bất đắc dĩ phải đóng vai một bà bảo mẫu, Diễm tính trẻ con nên hay mè nheo Trường, khiến nhiều lúc Trường tưởng, Trường là bố của Diễm.
29
Diễm tiễn Trường ra tận cổng, trước khi buông tay Trường ra, Diễm hôn chụt lên má Trường, Diễm nheo mắt.
_Anh yêu nhớ đến thăm em nhé. . . . !!
Trường đỏ bừng cả mặt, luống cuống Trường vội nổ máy, đội nón bảo hiểm, Trường rời nhà Diễm.
30
Vừa gọi cho mình được hai chai rượu, rượu chưa kịp chắt ra ly, Trường thấy có một người đã ngồi trước mặt, Trường cười khẩy hỏi.
_Anh muốn gì.
31
Cùi trỏ của Trường bị va đập vào túi quần, may mắn Trường bấm đúng vào nút xanh, tiếng a lô vang lên, Trường giật mình, đây là giọng của Diễm.
Diễm vì không biết tình trạng của Trường bây giờ nên Diễm tíu tít hỏi.
32
Ông Hải đang nói chuyện với mấy anh cảnh sát.
Cảnh sát hỏi ông Hải.
_Ông là gì của nạn nhân. . . . ??
_Cậu ấy là trợ lí của tôi.
33 Diễm giật nảy người, Diễm đứng bật dậy, ngơ ngác ngó xung quanh, đến khi nhìn thấy Trường, mặt Diễm đỏ như gấc chín, quá ngượng, Diễm chỉ mong có một khe hở cho Diễm chui xuống đất, mọi người xung quanh phì cười, đây là trường hợp đi thăm người bệnh hi hữu nhất mà họ từng gặp, ai lại ngay cả thân nhân của mình cũng không nhận ra lại đi thăm hỏi một người hoàn toàn xa lạ.
34
Ông Hải thở dài bảo Diễm.
_Con ngoan, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cậu Trường không phải là chồng của con, sao con ương bướng thế, con thấy chưa vì tính cố chấp của con mà bây giờ con phải chịu khổ….
35
Thằng bé lầm lũi tiến lại về phía Trường, Trường kinh ngạc hỏi nó.
_Anh có quen biết nhóc không…. ??
Nó lắc đầu, đưa cho Trường một tờ giấy, nó bảo.
36 Buổi tối hôm đó, ông Hải có tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà để tiễn biệt Diễm ngày mai sang Mỹ chữa bệnh, vì là tiệc nhỏ nên ông không mời nhiều người, chỉ có gia đình Quân, và mấy người thân trong gia đình, Trường cũng được mời nhưng Trường lại từ chối không đến vì lí do bệnh tật.
37
Diễm hất tay Trường ra, Diễm cáu.
_Anh làm gì vậy, sao anh dám phá ngang điệu nhảy của tôi…. ??
Quân cũng hơi bực mình,nhưng vì phép lịch sự nên Quân cố nén, gượng cười Quân bảo Diễm.
38
Hai bố con đang ngồi trong phòng khách, Trường vui mừng nói.
_Bố có thể dọn về cùng sống với con được không…??
Ông Đăng lắc đầu.
_Không nên, bố con ta không nên gặp mặt nhau thường xuyên.
39 Hành lí của Diễm và Quân được mấy người khuân vác mang đi gửi, năm người tìm một quán gần sân bay, đang ngồi nói chuyện cùng mọi người, nghe tiếng chuông điện thoại reo vang, đứng dậy, Diễm nói.
40 Nghe giọng không còn tỉnh táo của ông Đăng, Trường biết ông Đăng đã bị lòng thù hận làm cho mất hết tỉnh táo và mất hết nhân tính rồi, bây giờ trong lòng ông ngoài trả thù ra, ông không còn quan tâm đến việc gì khác nữa, nếu Trường từ chối yêu cầu của ông Đăng, ông có thể đi tù vì tội bắt cóc tống tiền, biết đâu trong lúc quẫn trí ông lại giết luôn Diễm thì sao như thế chẳng những Trường mất bố, mất người con gái Trường thích, mất tương lai, mất luôn cả niềm tin.