21 Yến Nhất thất vọng nói: “Điểm tôi quan tâm hình như không đúng lắm?”.
Là cực kì không đúng được chứ? Mạnh Phồn gật đầu như điên.
“Nhưng lúc đó tôi thực sự không sợ chút nào, tôi cũng không hiểu tại sao, dường như tất cả mọi việc xảy ra trước mắt đều thật bình thường”.
22 “Ai thèm quỵt, tôi sợ nói ra dọa anh sợ thôi”. Mạnh Phồn hừ lạnh, anh vốn dĩ cũng không thích giấu giấu diếm diếm, Yến Nhất đã nói hết ra rồi thì anh cũng vui vẻ ngả bài, như vậy sau này sẽ không phải diễn kịch nữa! Diễn kịch thật là phiền, nhất là khi đối phương có thể đã nhìn thấu cả rồi mà mình vẫn không thể không tiếp tục diễn…Quả thực không thể xấu hổ hơn! “Nói đi, tôi không sợ”.
23 Tôi từng”. Yến Nhất thong thả nói, “Yêu thầm”.
Mạnh Phồn liền cảm thấy đầu óc sôi sục, phản bác: “Loại anh mà cũng từng yêu thầm sao?”.
Trêu đùa tới bến rồi được chứ, quả thực không thể rõ ràng hơn!
“Không được à?”.
24 Yến Nhất nhướng mày: “Chưa từng đọc? Vậy thì đúng lúc quá, tôi đọc cho anh nghe”.
“Không nghe”. Mạnh Phồn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm khiển trách: “Lưu manh!”.
25 Ngón tay thon dài của Mạnh Phồn gõ nhịp trên mặt bàn, đưa tài liệu trong tay cho Yến Nhất xem, phân tích: “Anh xem, đầu tiên là chó địa ngục xuất hiện, sinh vật này thuộc đẳng cấp thấp nhất trong ác ma, theo như ghi chép trên tài liệu, 25 năm trước cánh cổng địa ngục bị kết giới phong tỏa, nếu hiện tại vẫn hoàn toàn trong trạng thái phong ấn thì chó địa ngục không thể nào chạy ra được, vì vậy có thể cho rằng sức mạnh của kết giới đang yếu đi…”.
26 Thế là sau một ngày quay chụp kết thúc, Tưởng tiên sinh đưa Yến Tử Hoàn về nhà rồi dẫn bé hamster đi ăn cơm Tây.
Trước khi đi còn cẩn thận căn dặn Yến Tử Hoàn biết kìm chế miệng mình.
27 Yến Nhất mang một thân hơi nước bước ra từ phòng tắm, trên đầu phủ một chiếc khăn lông, vừa lau vừa đi vào phòng ngủ mở ngăn kéo, nửa buồn cười nửa bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Muốn mặc cái nào? Bỏ phiếu đi”.
28 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yến Nhất lật tìm trong đống tài liệu chất cao như núi ở thư phòng, Yến Nhị thì không ngừng cằn nhằn lải nhải trong thế giới tinh thần, con vịt đến miệng rồi còn bay mất, Yến Nhị quả thực không thể chịu nổi!
“Ồn quá”.
29 “Xin lỗi”. Yến Nhất thả tay, lấy trán mình thân mật đụng vào trán của Mạnh Phồn, trầm giọng nói: “Tôi không thể làm gì được, vì tôi không muốn chia sẻ em với bất kì ai”.
30 “Bọn chúng quá nôn nóng rồi, tất cả đều muốn gấp rút chiếm lĩnh thế giới”. Hydra trịnh trọng nói láo.
Thực ra là vì các đại ác ma đã vạch ra kế hoạch du lịch tròn ba tháng, không tranh thủ thời gian căn bản không chơi hết được, vì vậy rất là nôn nóng!
Các thanh niên ở thế giới địa ngục hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, chỉ muốn hiện thế để chung sống hòa bình với nhân loại, còn Long Dực thì từ từ quen dần là được, Hydra đỡ cằm, ưu sầu nghĩ.
31 “Nhưng mà không có giấy bút…”. Yến Tử Hoàn 囧 một chút, fanboy hơn nửa đêm cố tình đến nhà mình chặn đường xin chữ kí sao lại không mang giấy bút theo?
Vậy nên người này rốt cuộc muốn làm gì?
“Không đúng!”.
32 “Thực ra quái nhân kia…”. Yến Tử Hoàn càng nghĩ càng sợ hãi, không thể nào bình tĩnh lại, “Hình như đúng là hắn kí với tôi thứ gì đó, vừa nãy đột nhiên hắn mọc ra sáu cái cánh bay lên, còn dừng thời gian lại, sau đó rút linh hồn của tôi ra để trên tay! Linh hồn của tôi trong giống như một ngọn lửa màu xanh thẫm…” đẹp cực!
Tưởng Phi nhíu mày cắt lời cậu: “Cậu chắc không?”.
33 Mặc dù Đại ma vương đã chứng tỏ thân phận, nhưng ánh mắt của quần chúng vây xem vẫn tràn ngập sự không tin tưởng!
Trên mặt mỗi người đều hiện rõ dòng chữ “Ma vương địa ngục sao có thể gà như vậy”.
34 Linh hồn phiêu du giữa không trung, lập lòe tranh tối tranh sáng, tăng thêm màu sắc thần bí cho lời giải thích của Long Dực.
“Chắc hẳn các ngươi đã từng nghe qua lời tiên tri của Nostradamus”.
35 Bác sĩ Mạnh chưa từng biết trên thế giới lại có phương pháp phân tách sinh mệnh như vậy, sợ ngây người: “Vậy phải làm sao mới có thể để họ hợp lại thành một?”.
36 Mạnh Phồn được Yến Nhất đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt.
Yến Nhất nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống đầu, dịu dàng hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu dấu…”.
37 Yến Nhất kinh ngạc nhìn Mạnh Phồn chớp mắt đã ngủ bất tỉnh nhân sự trong lòng mình, lặp lại từng chữ “Năng lực tinh thần đã tiêu hao hết?”.
Phương Kỳ lo lắng chạy lại xem, Mạnh Phồn hít thở đều đặn, vẻ mặt yên ổn, đích thực chỉ là đang ngủ, thế là Phương Kỳ yên tâm giải thích: “Bác sĩ Mạnh nói, nếu sử dụng năng lực tinh thần quá độ thì sẽ ngủ say một thời gian, có lẽ sẽ ngủ khoảng nửa tháng, anh ấy nói chúng ta không phải hoảng sợ, cứ để anh ấy ngủ là được…Đúng rồi! Phải nghĩ cách cho anh ấy uống nước nữa”, nếu không sẽ chết khát!
“Cậu chắc chứ?”.
38 Yến Nhất vừa mới rời khỏi phòng khách, chó địa ngục đã từ tầng hầm chạy lên tìm đồ ăn.
Chó địa ngục rất thông minh, ngày nào cũng đợi dì giúp việc về rồi mới chạy lên lầu, sau đó quấn lấy các chủ nhân rướn lên đòi ôm.
39 Yến Nhất vừa ra khỏi phòng ngủ, Yến Tử Hoàn và Phương Kỳ liền một trước một sau chạy vào.
Yến Tử Hoàn cầm tay Mạnh Phồn lắc lấy lắc để, chân thành bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn bác sĩ Mạnh đã trị khỏi căn bệnh đeo đẳng anh trai nhiều năm qua, giúp cuộc đời anh trai lật sang một trang mới tươi đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực làm đàn ông!
Nghe như là bác sĩ Mạnh thành công trị khỏi bệnh “ra sớm” và “không lên”…
Khóe miệng Mạnh Phồn giật giật: “Không cần khách sáo”.
40
Ánh mắt Yến Nhất tối sầm, như một con dã thú đói khát mạnh mẽ cúi đầu chặn môi Mạnh Phồn.
Hormone thúc tình trong máu mị ma không bị ngăn trở mà phóng thích, thẩm thấu qua mỗi lỗ chân lông, theo từng hơi thở, như có chứa bụi ma lực, bám trên mọi ngóc ngách trên cơ thể Mạnh Phồn, khiến cả cơ thể anh nhuốm một mùi hương mê ngươi.