41 Mùa xuân là mùa thích hợp nhất để bắt chuyến đi đến thảo nguyên bao la, tuy rằng có gió lốc hoặc đôi khi khô hạn và mưa to cũng ghé thăm, nhưng có sự tồn tại của vài thứ luôn luôn khiến chúng ta khó quên.
42 Từ căn phòng này, ngồi ở ban công có thể nhìn thấy con sông Colorado cách đó không xa, còn có thể nghe nhạc sống thường xuyên. Mọi thứ đều có vẻ bình yên tốt đẹp như thế, chỉ ngoài việc không thể chạm vào nó, không thể đặt mình vào trong trong đó mà thôi.
43 Belle lơ đãng cầm lấy một lọ sơn móng tay trong một cửa hàng nhỏ rồi lại đặt xuống. Xuyên qua cửa sổ sát đất, cô thấy Bạch Khả và Mickey ngồi ở đầu xe uống bia nói chuyện phiếm.
44 Nhìn khóa cửa bị bắn nát, Đường Nhất Đình đã đoán được chuyện sắp sửa phát sinh. Gerard thảnh thơi tựa vào tường, miệng ngậm điếu xì gà. Anh ta giống như khán giả đang xem diễn, hết sức mong đợi vào tình tiết phát triển của vở kịch.
45 “Anh cảm thấy đáng sao?” “Không biết có đáng hay không, nhưng không hối hận. ” Người đàn ông nói không hối hận đã mang theo người phụ nữ anh ta yêu về vùng Canaan truyền thuyết.
46 Có phải bên trong có một bàn tay vô hình của số phận đang thao túng hay không? Khi anh phát hiện ra cô đang ngồi ở hàng ghế trước nhìn lén anh, anh đã kiềm nén cái ham muốn được nói chuyện với cô.
47 Xa xa là ngọn núi âm u, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa gần đây. Trong ngõ nhỏ sau ngã tư tiêu điều, đường ống bị gãy dưới ngọn đèn mờ nhạt, phản chiếu cái bóng hẹp dài, một nửa đường ống đổ bóng trên tường, một nửa khác đổ bóng trên mặt một người đàn ông.
48 Trước gương, một người đàn ông mặc bộ âu phục trắng đang cẩn thận lật cổ áo. “Thế nào?” Anh xoay người hỏi người đàn bà bên cạnh. “Nhìn như vậy, gần như không phân biệt được.
49 Ngày hôm sau, Bạch Khả ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường. Trần Mẫn và Trầm Trùng Dương đã ngồi ở bàn chờ cô ăn cơm trưa. Con mắt ba người đều sưng húp.
50 Trên màn hình, bóng dáng nhỏ xinh của cô gái đang im lặng đi lại trong phòng khách. Hình như là vừa mới tắm xong, trên người cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, vừa vặn che đến trên đầu gối, lộ ra hơn nửa đôi chân trơn láng.
51 Sáng hôm sau, có lẽ là ánh mặt trời khiến cô cảm thấy an toàn nên cô có thể ngủ gật một giấc ngắn. Khi tỉnh lại, cô nhìn thấy khuôn mặt đầy bọt của người đàn ông đứng cách đó không xa, đang soi gương cạo râu.
52 Nghĩa trang được hơi nước thấm ướt đã không còn vẻ tiêu điều như lúc mới đến, trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất nhàn nhạt. Bạch Khả quỳ gối trước mộ nhẹ nhàng chà lau tấm ảnh trên bia, Gerard ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn.
53 “Có một ngày, Nhị Tổ Tuệ Khả vừa tỉnh lại chợt thấy trong đầu mù mờ, liền tìm Đạt Ma Sư Tổ nói: ‘Tâm con không an, nhờ thầy an tâm cho. ’ Sư Tổ đáp: ‘Ngươi đưa tâm ra đây, ta an tâm cho ngươi.
54 Trong mông lung, cô nghe được tiếng điện thoại reo, tiếp theo là tiếng đàn ông nói chuyện. Bạch Khả mở to mắt, thấy trước mặt đều là cảnh vật xa lạ. Cô xốc chăn lên, chân trần giẫm trên sàn gỗ, xúc cảm chân thật ở lòng bàn chân cùng với chút lạnh lẽo nhắc nhở cô.
55 “Nhất Đường,” Cô nói, “Anh còn nhớ có một lần em giận anh vì anh không cho em ra ngoài làm việc, anh vì lấy lòng em, mà hát cái bài kia không?” “Đương nhiên nhớ, là [The Rose].
56 Ba ngày bị tạm giam là những ngày cô ngủ yên giấc nhất từ trước tới nay. Ngồi trong nhà giam, chặn đường tìm chồng của cô cũng tạm thời ngừng lại. Cô có ngốc cũng đoán được người đàn ông kia chính là anh em sinh đôi của Đường Nhất Đường.
57 Như đặt mình trong một cánh đồng hoang vu, rất nóng, ngọn lửa từ mặt đất, cháy xung quanh cô. Ngọn gió thổi bùng từng đợt từng đợt hơi nóng. Cô bị ném đi, còn chưa rơi xuống đất lại bị nhấc lên.
58 Đi đường vô duyên vô cớ bị ngã, không đau, nhưng nước mắt sẽ chảy ra. Lúc ăn cơm luôn có vài giọt rơi xuống bát, lau sạch mặt lại sờ lần nữa vẫn có nước.
59 Sáu năm sau. Đèn neon trên cao ốc bờ đối diện lặng lẽ chuyển màu, cái thành phố sắp mở ra kỷ nguyên mới này được đèn màu rực rỡ chiếu rọi vô cùng tráng lệ.