1 Cô tên là Hà, tên gọi đầy đủ là Chu Tịnh Hà, cô là một con người có thể nói muốn tiền tài có tiền tài, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, con người hoàn hảo đến mức không có một vết trầy.
2 Chuyện Chu Tịnh Hà bị hại ở hồ bơi đã được điều tra rõ. Cũng không biết là ai có lòng tốt truy tìm camera gần đó may mắn quay được cảnh người đẩy cô xuống hồ bơi.
3 Kể từ khi ngày xem camera giám xác đó cô không còn nhìn thấy Hồng Ánh ở trong lớp nữa, nghe nói đã chuyển sang trường khác sau ngày hôm đó, không để lại một chút tin tức nào.
4 Cô đơ ra một lúc, dây thần kinh như bị tê liệt, vẫn chưa tiếp thu được câu nói đó. Mặt nghệch đầy ngốc nghếch ra suy nghĩ.
"Tại sao lại phải khiêm tốn, trong khi điều đó là sự thật?"
"Nếu em quá tự cao, kiêu ngạo, mọi người đều sẽ ghét em.
5 Xong một màn giới thiệu được cô cho là vô cùng tẻ nhạt, thì tiết văn vô vị cũng bắt đầu tiến hành. Thầy Diệp đứng trên bục giảng với tư cách là một người thầy giáo, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, tướng đứng, tướng đi, tướng ngồi, đều như được rèn luyện kỹ lưỡng, mỗi sải chân thầy ấy bước đi, đều mang khí chất của dòng dõi quý tộc, thượng lưu, phong thái nhẹ nhàng tao nhã, tựa như không.
6 Sáng hôm nay trời xanh, gió thổi thoang thoảng, những chú chim bay lượn uốn éo trên bầu trời, sau đó chúng lại đậu trên một cái cây to gần đấy, hót ríu rít như một bản tình ca.
7 Bây giờ cô mới biết, tâm trạng cũng giống như thời tiết vậy. Lúc thì vui vẻ là trời nắng chói chang, lúc thì mệt mỏi là bão tố kéo đến. Hiện giờ tâm trạng của cô cực kì tệ, đã lâu lắm rồi cô chưa được đi shopping quẹt thẻ, tay chân cũng ngứa ngấy đến sắp bị tê liệt rồi.
8 Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Trong cuộc sống này luôn có những điều thú vị đan xen những chuyện bất ngờ hiếm gặp. Mà cô đã may mắn được gặp những loại chuyện bất ngờ không đỡ nổi này.
9 Tối, bầu trời chuyển mưa đen kịt không có lấy một vì sao. Từng cơn gió lạnh lẽo từng đợt thổi về. Không khí từ từ hạ thấp. Tiếng mưa lất phất bên ngoài khiến người ta buồn phiền trong lòng.
10 "Cô chủ, cô sốt rồi. " Quản gia Triệu hốt hoảng nói.
Không nói thêm lời nào dư thừa lật đật xoay người chạy xuống dưới lầu chuẩn bị nước ấm cùng với khăn bông, bà sai người gọi bác sĩ riêng tới.
11 Cô ở ngay giường trợn to mắt, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp suy nghĩ. Là, là Diệp Hạo Thần vừa mới hôn cô. Chu Tịnh Hà tay xoa lấy cái má đang ửng hồng của mình, không được tự nhiên, nói:" Diệp Hạo Thần não anh bị úng nước sao? Sao đột nhiên lại, lại.
12 Anh cảm thấy bản thân như chìm vào bóng tối vậy, mặc dù anh biết Lâm Nhu không phải là mẹ ruột của mình, mặc dù anh biết Lâm Nhu không hề yêu thương mình, thử nhìn xem tám năm qua anh ở trong Diệp gia có ngày nào là không bị bà ta mắng chửi, mắng anh là thứ con hoang, mắng anh là loại người thấp hèn, mắng mẹ anh là loại người tằn tiện và còn rất nhiều, rất nhiều lời nói không đếm xuể của bà ta luôn luôn khắc ghi trong lòng anh.
13 Chu Tịnh Hà ngây ngốc nhìn tin nhắc trong điện thoại, thẩn thờ một lúc lâu mới hiểu ra được tình huống lúc này. Cô cảm thấy từ khi quen biết anh, hình như IQ của cô bị tuột xuống vạch số 0 rồi.
14 Sáng hôm nay chẳng có cái nóng hừng hực của mùa hè, chẳng có ánh nắng chói chang chiếu rọi ngóc ngách, hôm nay không khí yên tĩnh trầm thấp đầy lạnh lẽo, những đám mây đen thi nhau kéo về, sắc trời biến chuyển hiện rõ xám xịt cả bầu trời.
15 "Hà ngốc?" Hàn Mễ Mễ mừng rỡ nắm chặt tay cô, không sao giấu nỗi sự vui vẻ trong mắt.
Dường như quá đỗi ngạc nhiên, bỗng chốc không gian im lặng như tờ, chỉ nghe thấy được tiếng gió rít từng cơn lành lạnh mạnh mẽ theo cơn mưa tầm tã ngoài kia thổi vào khiến không khí lúc này chuyển xuống một nhiệt độ thấp khiến người ta không khỏi rùng mình, lắng nghe kĩ càng có thể nghe được tiếng mưa rơi rào rào từng đợt và tiếng hít thở ra vào.
16 Nhìn qua khung của sổ, những đám mây trắng muốt nhàn nhạt di chuyển trên bầu trời xanh biếc, gió hiu hiu khẽ lay chuyển những tán cây chuyển động qua lại, lại nghe hương sen nhẹ nhàng phảng phất bên cánh mũi.
17 Chu Tịnh Hà ngơ ngác nhìn điện thoại tĩnh lặng đặt trên bàn gỗ hồi lâu. Cũng không biết đã nói những gì, chỉ thấy cô nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu cùng với chua xót.
18 Hàn Mễ Mễ đi rồi? Cậu ấy đi rồi? Cảm giác này là gì đây? Là nhẹ nhõm khi cô đã bảo vệ được bạn của mình? Nhưng nỗi sợ hãi đã che mất đi cảm xúc nhẹ nhõm đó rồi.
19 Hàn Mễ Mễ vừa mới nói xong, không khí càng ngày càng lạnh xuống mà nguyên nhân là do cái núi băng của Diệp Hạo Thần đang toả ra, khoé miệng anh cong lên cười như không cười.
20 Diệp Hạo Thần thở dài, mặc dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận. . . anh chịu thua. Chịu thua với cái dáng vẻ gồng mình chịu đựng của cô bây giờ. Miễn cưỡng đồng ý đưa cô trở về.