481 Hiến tông nguyên niên mùng hai tháng hai. Kết án, ba mươi tám người bị tra ra, mười một người bị xử trảm, mười sáu người bị lưu đày, năm người bị xử tù mười năm, sáu người bị xử xét nhà diệt tộc.
482 ”Mạn Mạn, sao rồi? Hôm nay lại không thoải mái sao?” Trong mật thất, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nằm trên giường, đau lòng hỏi. Lăng Tuyết Mạn buồn ngủ, mông lung cọ xát trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nhếch miệng nói: “Không sao, buổi sáng không thoải mái mà thôi, giữa trưa ta ăn nhẹ, không có ói nữa.
483 “Sao? Đây là chuyện khi nào?” Mạc Ngự Minh ngẩn ra, hơi kích động hỏi. Mạc Ly Linh lại nghĩ một lát, mới chậm rì rì nói: “Hình như là năm trước, ngày đó lúc hoàng hôn, mẫu thân muốn cùng phụ Vương dùng bữa tối, sợ phụ Vương cự tuyệt, con liền đi tìm phụ Vương, thấy trong phòng không có ai, con nhìn lung tung, tình cờ nhấn trúng cơ quan, phát hiện có mật thất, bên trong treo vừa một bức họa, vẽ một nữ nhân con chưa từng thấy qua, nữ nhân kia thật đẹp, con muốn sờ tranh một chút, ai ngờ phụ Vương trở lại, sau đó… Phụ Vương hung hăng khiển trách con, đuổi con ra ngoài!”Nghe vậy, Lương Khuynh Thành liếc Mạc Ngự Minh một cái, hơi hơi nghiêng mặt, không nói gì.
484 Bên cạnh xe ngựa, hai bên đang liều chết giao chiến, bỗng thế cục phát sinh biến hóa!Chỉ thấy thiết huyết sát thủ đột nhiên lui lại, xa đến năm trượng!“Có chuyện gì? Thế nào đột nhiên bỏ qua?” Mạc Kỳ Dục nắm cánh tay trái đổ máu, trường kiếm đâm trên mặt đất, chống thân mình, nghi ngờ hỏi.
485 “Vâng, Hoàng thượng!”Vô Cực đáp lời, kìm bàn tay to vặn chặt tay Mạc Kỳ Minh, khiến cho hắn há miệng ra. Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng cười, “Lột mặt nạ da người trên mặt hắn!”Lời vừa nói ra, kinh sợ bốn phía!Vô Ngân căng thẳng, thò tay phủ lên mặt Mạc Kỳ Minh, từ bên tai chậm rãi lột, lộ ra một gương mặt xa lạ!“A! Tam Vương gia – ““Không phải Tam Vương gia!”Quần thần kinh hô.
486 “Nàng muốn đi nơi nào, ta dẫn nàng đi nơi đó. Cách kinh thành hai mươi dặm, có một ngọn núi tên Vô Danh, ở phía dưới sơn cốc, có một chỗ u tuyền, nơi đó rất đẹp, chim hót hoa thơm, yên tĩnh, nước trong suốt đầy mùi hoa, bốn mùa đều ấm áp như xuân, Mạn Mạn, nàng muốn đi xem không?”Trong đầu bỗng dưng nhớ tới, buổi chiều ngày đó, Mạc Kỳ Minh đến Hoán Y Cục nói với nàng…“Tình nhân, hắn muốn mang ta đến một nơi tên là Núi Vô Danh, cách kinh thành hai mươi dặm.
487 Đầu mùa xuân, trong sơn cốc chim chóc đua nhau hót, hoa tỏa mùi hương, tầm mắt nhìn tới, toàn là thiên nhiên tốt đẹp, không khí tươi mát làm cho người ta nhịn không được muốn hít thở mạnh.
488 “Lương Khuynh Thành, ngươi nói đúng rồi, cũng bởi vì là con ngươi, cho nên mới không giữ mạng được, người khác nếu không con trai của ngươi, đương nhiên được sống.
489 Mạc Ngự Minh thở hổn hển, liếc về phía Mạc Ly Linh, nói: “Đừng để cho bọn họ đánh, Linh nhi võ công không cao, coi chừng bị thương!”“Mặc Thanh, lui ra!” Mạc Kỳ Minh chưa nhìn đến, cũng lên tiếng ngăn lại.
490 Mạc Kỳ Hàn dừng ngựa, cẩn thận nghe ngóng, xác định tiếng vang gì cũng nghe không đến, liền dồn khí đan điền, dùng nội lực hùng hậu hô lên, “Mạc Kỳ Minh! Trẫm đã tới! Ngươi đang ở đâu – “Trong sơn cốc, từng trận tiếng vọng liên miên không dứt.
491 Mà dưới chân núi, đã có bóng đen từ đỉnh núi bay xuống, Hoa Mai bà bà không cần suy xét liền tung ra một chưởng, đem Lăng Tuyết Mạn thủ hộ bên người!Võ công Mặc Thanh vốn không thấp, né được, nhưng đầu vai vẫn bị chưởng quét đến, cánh tay trái nhất thời thõng xuống, lảo đảo hạ xuống, thấy rõ đúng là Lăng Tuyết Mạn, nói: “Chủ tử ời! Nhưng chỉ mời một mình Lăng chủ tử, những người khác nếu như cố ý đuổi theo, Thái Thượng Hoàng sẽ mất mạng!”“Cút! Ở trước mặt Hoa Mai bà bà ta, còn dám làm càn!” Hoa Mai bà bà không cần che giấu thân phận nữa, lập tức mắng.
492 “Mạn Mạn, nàng mang thai?” Mạc Kỳ Minh cười hỏi, ánh mắt dừng lại ở bụng Lăng Tuyết Mạn, cô đơn mà hiu quạnh. Lăng Tuyết Mạn hít một hơi lạnh, lui một bước, hai tay che bụng, đề phòng nhìn Mạc Kỳ Minh, nói: “Mắc mớ gì đến ngà? Ngài muốn giết, giết cả ta cũng tốt!”“Ha ha, lại đây!” Mạc Kỳ Minh đột nhiên cười nhẹ, tiếng nói ôn nhu như nước, trong ánh mắt, cũng là thâm tình vô hạn.
493 Cung Đế Hoa. Màn đêm sớm buông xuống, bên trong tẩm cung không khí khẩn trương đè nén. “Sư phụ, Mạn Mạn rốt cuộc ra sao? Hôn mê ba canh giờ, sao còn không tỉnh?” Mạc Kỳ Hàn vô cùng lo lắng đi tới đi lui, nhịn không được lại hỏi.
494 Cung Đế Hoa. “Sư phụ, đã hai mươi ngày, trẫm muốn điên rồi! Mạn Mạn lúc nào mới có thể tỉnh lại!” Mạc Kỳ Hàn rống. “Hàn nhi đừng vội, chờ một chút. Nói không chừng Mạn Mạn sắp tỉnh lại!” Lương Khuynh Thành đau lòng vỗ cánh tay Mạc Kỳ Hàn, nhìn khuôn mặt gầy yếu, không nhịn được, mũi lại đau xót.
495 1Cuối mùa thu, khí trời âm u ẩm ướt, trời mới vừa mưa, con đường đá xanh gập ghềnh còn vương chút nước, thỉnh thoảng có người đi qua đường không cẩn thận dẫm vào, sẽ bị nước văng lên người, còn có mấy đứa trẻ đùa nghịch cố ý đạp lên, sau đó vui vẻ cười ha ha.