21 Một cánh tay nhẹ nhàng quàng qua vai Hà Y, nhét vào tay nàng một chiếc khăn tay. Hà Y ngẩng đầu, thấy Tần Vũ Mai đang đứng trước mặt mình. “Cãi nhau với hắn hả? Có vẻ như hắn rất giận, đùng đùng bỏ đi rồi.
22 Cứ như thế, đến y phục cũng chẳng buồn thay, Hà Y lại chạy ngày chạy đêm về nam. Vốn cần tới bảy ngày đường, vậy mà đến chiều ngày thứ tư nàng đã vượt qua con sông mây mù dày đặc, không lâu sau thì nhìn thấy cổng lớn màu đỏ tía của Vân mộng cốc.
23 Sơn Thủy nhìn người này chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Nơi này chỉ có một mình các hạ?”. Lúc Sơn Thủy mở miệng nói chuyện, một dải lụa trắng từ trong tay áo Hà Y bay vút ra, cuộn lấy xâu chìa khóa đeo bên hông người trung niên, dải lụa nhẹ nhàng thu về, xâu chìa khóa kêu lên leng keng, người trung niên kia vươn tay ra muốn chụp lấy xâu chìa khóa, Hà Y vội vàng tung ra hai mũi phi tiêu chặn lại.
24 Trong phòng tắm quá mức ẩm ướt, Hà Y chỉ sợ Mộ Dung Vô Phong không chịu nổi, liền ôm chàng vào phòng ngủ của nữ nhân kia. Nàng định dẹp người phụ nữ ấy sang một bên, đặt Mộ Dung Vô Phong lên giường rồi nghĩ cách lo liệu vết thương cho chàng.
25 Tốc độ rơi xuống rất nhanh, gió lướt vù vù bên tai Hà Y, y phục của nàng bay phần phật. Một tay nàng ôm thật chặt Mộ Dung Vô Phong, tay còn lại vẫn giữ chắc tấm chăn đang bọc lấy người chàng, hình như nàng quên mất người chết thì làm gì còn hơi ấm, bởi thế cũng chẳng cần tới chăn làm gì.
26 Hà Y cài cửa lại hỏi: “Bọn họ tìm chàng có việc gì thế?”. Mộ Dung Vô Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Không có gì, chẳng qua bọn họ có một vấn đề muốn hỏi ta mà thôi”, một lúc sau chàng thoáng nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Hà Y, đem giấy bút qua đây, ta muốn viết mấy chữ”.
27 Trong phòng còn lại Mộ Dung Vô Phong và nữ nhân xa lạ kia. “Tính nội tử[1] hay lo lắng chứ không cố ý thất lễ với quý khách. Quý khách chớ trách”, Mộ Dung Vô Phong vừa nói vừa đưa tay vịn vào vòng gỗ, tay kia chống xuống giường, kéo nửa người ra khỏi chăn ngồi dậy tựa nghiêng lên đầu giường.
28 Ánh mắt Đỗ Tử Vi mơ màng, tựa như đã lại đắm mình vào ký ức: “Lúc ấy, suối nước nóng ở đây nằm trơ trọi sau nhà, vẫn chưa xây phủ lên thành ra trong nhà như bây giờ.
29 Cáp Hùng khách điếm. Giờ Tuất. Bà chủ A Cát đang ngồi sau quầy hàng, vừa uống trà sữa nóng, vừa gẩy bàn tính. Cứ vào mùa đông tuyết rơi nhiều, doanh thu của khách điếm rất hạn chế, nhưng hôm nay trời lại nắng to, thoáng cái đã có không ít người vào khách điếm.
30 Chàng ngồi đó trọn hai canh giờ. A Cát nhìn người thanh niên tàn phế đó, rất khâm phục. Rõ ràng chàng còn rất trẻ vậy mà đã rất có định lực, nghiễm nhiên có thể ngồi bất động trên chiếc ghế đó mấy canh giờ.
31 Mộ Dung Vô Phong khoác áo ngoài, lăn bánh xe ra khỏi phòng, ra rồi mới phát hiện bọn họ đã chuyển từ phòng thượng hạng trên lầu xuống tầng trệt. Chàng liệt giường mười ngày, không bước chân ra khỏi cửa, chẳng biết chút gì về việc này.
32 Chàng ra ngoài rất lâu mà không quay lại. Hà Y biết tuy bên ngoài chàng vờ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại áy náy không yên, tự trách bản thân mình.
33 Trong xe ngựa đã buông một tấm rèm rất dày nhưng dưới thời tiết này, như thế vẫn chưa đủ để ngăn được cái lạnh. Hà Y tìm một thanh niên Ba Tư tới đánh xe cho bọn họ, có như vậy nàng mới có thể ở lại trong xe bầu bạn với Mộ Dung Vô Phong.
34 Trời trở rét đậm, thảo nguyên khoác một lớp tuyết trắng mênh mông xa ngút tầm mắt, gió bấc rít gào. Dưới kiểu thời tiết đáng sợ này, thảo nguyên vừa tựa như một sa mạc hoang vu lại vừa như một đại dương trắng muốt.
35 “Tình hình lão đại thế nào rồi?”, Long Tuyền vừa xuống ngựa đã lập tức hỏi Tưởng Thất đang ở lại giữ trại. Chen chân trong bầy thổ phỉ dưới chân núi Thiên Sơn, nếu chỉ dựa vào mình hai anh em họ Long thì đương nhiên là không đủ.
36 Cứ như thế, cuối cùng thương đoàn cũng tới được Tiểu Giang Nam. Lúc trước, Thác Mộc Nhĩ đã cướp lại được một nửa hàng hóa, cứu về được năm nữ nhân Ba Tư.
37 Mùa đông dài dằng dặc cuối cùng cũng sắp qua, tuy ngoài phòng vẫn là một không gian lạnh giá nhưng cây nhỏ trong sân đã bắt đầu hé mầm. Cơn gió phả vào mặt đã không còn buốt tận xương.
38 Chàng trở vào trong phòng, bắt đầu lục tìm bất cứ thứ đồ gì của nàng lưu lại, nhưng lúc đi hình như nàng đã đem theo tất cả những gì thuộc về nàng, chỉ còn lại mấy sợi tóc dài vương trên gối là còn mang theo mùi hương thân thể nàng… Chàng cẩn thận từng li từng tí, gói chúng vào khăn tay.
39 Kiệu đi lòng vòng bảy tám lượt cuối cùng cũng dừng trước cửa Lâm thị y quán. Diệp Sĩ Viễn xuống kiệu, sai kiệu phu đợi bên ngoài, đích thân bước tới gõ cửa.
40 Chàng không lên tiếng, chỉ cứ thế nhìn nàng, một lúc sau mới hỏi: “Nàng sống ở đâu?”. Hà Y cắn môi: “Sao thiếp phải nói cho chàng biết? Có khi chàng cũng chẳng muốn biết”.