141 “Được, chỉ cần có mẹ nuôi, Hoan bảo bối sẽ không làm ầm ỹ đến mẹ, vậy chúng ta đi ngủ trước đi. ” Hoan bảo bối hiểu chuyện cũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn ôm Mật Nhu đi đến trên giường ngủ, Đình bảo bối dù là con trai, nhưng bị thương nặng, trên đường tới đây cũng đã ngủ say rồi.
142 Bên kia điện thoại di động Đường Đường nghe được hai tiểu bảo bối của mình bị bắt cóc như vậy, hơn nữa còn bị thương, giận đến đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, thẳng thừng la hét muốn tìm ra cái tên đầu sỏ gây ra tội lỗi đó, cho hắn tự mình xem lại hậu quả của mình.
143 “Ừh, được. ” Hạo vốn muốn cự tuyệt đi khu vui chơi, nhưng khi nhìn vẻ mặt tràn đầy hi vọng cùng dáng vẻ vui mừng của Hoan bảo bối, những cứng rắn muốn cự tuyệt liền nuốt vào trong bụng, chữ đầu tiên muốn nói là được.
144 “Đường Đường, cậu đừng tức giận, anh ấy chính là như vậy đó, còn nữa. . . , người này thật sự không phải là ăn trộm, chỉ là chuyện hiểu lầm, anh ta là bác sĩ đến để giúp Kính Huyễn xem bệnh.
145 “Trong nhà có người nấu nướng giỏi như vậy sao? Rất thơm đó. ” Quỷ Y nghi ngờ hỏi Mật Nhu, trong ấn tượng cô cùng bản thân cũng là rất biết ăn uống, không biết là người nào lại làm đồ ăn thơm như vậy chứ, cho nên mới muốn hỏi để đưa ra quyết định.
146 “Cho dù cô có hận, thì cũng do cô gây ra với tôi. ” Quỷ Y nói với bộ dạng thật hòa nhã, lại còn bị người phụ nữ nhỏ bé này cự tuyệt, tức giận nói xong câu sau cùng, rời khỏi phòng của Mật Nhu, cùng lắm về nhà gặm mì ăn liền, còn tốt hơn là không có cái gì để ăn.
147 “Mấy ngày nay cậu đều có xem báo, đều đăng tin tức của tổng giám đốc tập đoàn Ảnh Hỏa kia không?” Mật Nhu không trả lời thẳng vấn đề Đường Đường, mà quay lại hỏi chuyện báo chí với Đường Đường.
148 “Sao tôi có thể tổn thương Kính Huyễn, tôi đã nghĩ kĩ, nhất định là trong chuyện này có thể chỉ là hiểu lầm mà thôi?” Tiểu Tiểu tức giận nhìn Diêm Hỏa nói làm cho đầu anh đầy sương mù khó hiểu, anh không hiểu sao Tiểu Tiểu lại tức giận như vậy, còn nói những lời làm cho anh không hiểu.
149 “Mẹ nếu biết rõ rồi, thì còn mắng con để làm gì? Bây giờ con bé đi đến nơi đâu mẹ cũng không biết, cái này cũng phải trách con đó, làm hại con dâu chạy mất, còn làm ẹ không được gặp hai tiểu bảo bối, ba người bọn họ hiện giờ cũng đều bị thương, mà con đã làm ba của bọn chúng rồi mà lại không chịu làm tốt trách nhiệm gì hết đó.
150 “Ông nói hiểu lầm, là hiểu lầm gì, trước tiên hãy nói cho tôi nghe, sau khi quan sát kĩ mới có thể suy nghĩ cho ông đi gặp mặt mẹ không. ” Đại tiểu quỷ Đình bảo bối nói, đôi tay vây quanh ở trước ngực, cứ như ông cứ nói đi, tôi nghiêm túc nghe đây.