41 Tiếu Thâm tức giận: “Chỉ như vậy thôi sao?”Thư ký mặt đầy nước mắt: “Ông chủ, chuyện này. . . . . . . anh chỉ mới gọi điện thoại bốn mươi lăm phút trước!”Tiếu Thâm im lặng: “Uhm, cậu tiếp tục đi.
42 Ngồi trong xe nhìn tòa nhà qua cửa xe, Đồng Nhan cảm giác chân mình không còn là của mình nữa. Nhìn Tiếu Thâm dứt khoát bước xuống xe, sau đó bước qua mở cửa xe cho cô, Đồng Nhan lập tức hoảng sợ, đôi tay gắt gao nắm chặt cửa xe, không chịu buông tay, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, van xin: “Thôi hay là chúng ta về đi!”Tiếu Thâm ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, nở nụ cười chói mắt nhìn Đồng Nhan: Đừng như vậy, đã đến rồi thì không thể lãng phí tiền xăng đúng không? Hôm nay quay về vậy ngày mai cũng quay về nữa sao? Được rồi, bây giờ giá dầu thô đăng dần tăng, chúng ta không thể tiêu pha hoang phí, ngoan, đi thôi, đi vào ký tên là xong.
43 Đồng Nhan muốn đập đầu xuống đất!Rồi sau đó người đàn ông kia giống như làm ảo thuật, xoạt một cái liền làm thành hai cuốn sổ màu hồng, cực kỳ cẩn thận đưa mỗi người một bản, sau đó nhìn Tiếu Thâm chằm chằm.
44 Sau khi bà nói Chu Linh vốn dĩ còn đang dịu dàng mỉm cười lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng vang cao hơn “Cái gì”. Sau đó cẩn thận nhìn bộ trang sức, càng nhìn càng thấy hoảng sợ.
45 Tiếu Thâm liếc nhìn hai mẹ con Tiếu Tiếu, hai người kẻ tung người hứng, phối hợp không chê vào đâu được, Tiếu Thâm cười cười: “Cảm ơn mợ ba, chẳng qua từ trước đến giờ công ty cháu không dùng người nhà, về phần nguyên nhân chắc mợ ba là người hiểu rõ nhất!”Tiếu Thâm nói những lời này sau đó híp mắt nhìn Chu Linh, Chu Linh liền cảm thấy giật mình trong lòng, bà dĩ nhiên biết nguyên nhân, đó là bởi vì.
46 Giáng sinh năm nay là một năm khó quên đối với Đồng Nhan. Một bữa tiệc mà mọi người thay nhau giao chiến, ai có thể chịu được, vì vậy sớm kéo chồng mình ra về bằng cửa sau.
47 Tên tội phạm thấy người phụ nữ trong lòng mình quen biết với phó giám đốc cảnh sát, nở nụ cười hài lòng, dữ tợn cười: “Ha ha, thì ra là bạn, Giang Thành, bảo người của anh cẩn thận một chút nếu không đừng trách tôi không có mắt, một cô gái xinh đẹp như thế này tôi thật sự không muốn ra tay.
48 Ngày hôm đó Đồng Nhan được những người cảnh sát vây quanh đưa về. Trong đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều đã nói về sau có chuyện gì chỉ cần cô mỡ miệng bọn họ đều sẽ giúp đỡ, phục vụ cô như một bà hoàng.
49 Tiếu Thâm cảm thấy hắn lấy vợ về có tác dụng gì chứ?Một không thể ôm hai không thể hôn ba không thể ấy ấy, cô vợ này cũng không phải là vợ hiền vợ đảm, nấu cơm giặt giũ đều không biết làm, nếu để cô làm thì cô sẽ làm rối tung lên.
50 Ai biết lời oán trách vừa nói ra khỏi miệng, động tác đang hôn của Tiếu Thâm lập tức dừng lại, Đồng Nhan nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn, người kia vốn dĩ có khuôn mặt lạnh lùng bây giờ đã đỏ như quả táo.
51 Tiếu Tiêu trong miệng vẫn còn ngậm kẹo, bàn tay đau nhói, oa oa khóc lớn, Tiếu Tiếu hoàn hồn, vội vàng dỗ. Nghiêm Qua cùng người phụ mang thai liền chú ý tới, Nghiêm Hi nhìn thằng bé khóc không nhịn được cười: “Nam tử hán đại trượng phu không được tùy tiện khóc.
52 Đồng Nhan không chú ý đến sự mờ ám của hắn, ngược lại cô hiểu lời hắn nói, hắn cố ý, với trí tuệ của cô có thể hiểu hắn không sao, lúc này không chút do dự xoay người đẩy đầu người này ra khỏi bả vai.
53 “A, ông nội tới. ” Đồng Nhan khẽ trách, vội vàng từ trên đùi Tiếu Thâm đứng lên, kéo hắn từ trong góc đi ra. Ông Tiếu cười híp mắt nhìn cháu trai cùng cháu dâu, nhìn qua khách khứa, rất hài lòng, trong tay dắt Đồng Đồng, cười híp mắt khom lưng: “Cục cưng, từ lúc này bắt đầu cháu tên là Tiếu Đồng, có được không?”Đồng Đồng mở to mắt, nhìn ba mẹ mình mặc gì, sau đó nghe cụ nói “có được không?” Cậu bé liền tùy ý gật đầu, trong lòng suy nghĩ, kết hôn sẽ mặc đồ như vậy sao?Tiếu Tiếu dắt tay em trai đi tới nghe thấy tên Đồng Đồng được sửa lại, liền lên tiếng trêu ghẹo: “Đồng Đồng nhà chúng ta mặt mũi thật là lớn, có thể để cho ông nội tự mình đổi tên, nhớ ngày đó, cô cùng Tiêu Tiêu là do ba mẹ đặt tên, chỉ cần nhìn tên hai chị em cô cũng biết, hai người này cực kỳ lười biếng, lấy hai từ hợp thành một, có lúc cô nói với các bạn học, tất cả mọi người đều cười cô nói trong nhà có hai bảo bối.
54 Đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia vội vàng lấy váy che lại nhưng vẫn không thể giấu được dáng người quyến rũ, mặt người đàn ông đồi bại. Đồng Nhan bình tĩnh khoanh tay trước ngực bước ra, Đồng Chân thấy là Đồng Nhan, sự hoảng hốt vừa rồi lập tức biến mất, cũng không buông bàn tay đang ôm người đàn ông ra, ôm cổ Tiếu Thâm mập mờ lên tiếng: “Thì ra là em, thật xin lỗi, chị với Tiếu Thâm, vừa đúng.
55 Đồng Nhan bình tĩnh đứng lên, vẫy bàn tay đau, nghĩ thầm, tát cô một bạt tai này cũng khiến cô không dễ sống. “Là cô không tự biết mình còn oán trách ai?” Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
56 “Ranh giới cuối cùng của cô?” Tiếu Thâm lầm bầm lặp lại. Ranh giới cuối cùng?Đồng Nhan vừa nhìn bộ dáng này của Tiếu Thâm cũng biết thì ra ranh giới cuối cùng của cô là gì hắn cũng không biết, đột nhiên cảm thấy uất ức trong lòng, thầm thở dài, lần nữa chuyển ánh mắt nhìn đi nơi khác.
57 Đồng Nhan nghe thấy liền cảm thấy choáng váng đầu óc, làm như không nghe thấy, không thèm để ý. Tiếu Thâm nóng vội, không quản mình bị thương, nhanh chóng nhào tới: “Vợ à, anh là chồng hợp pháp của em, anh không phải là giả.
58 Đồng Nhan nghe vậy liền sửng sốt: “Cái gì?”Đồng Nhan không nghĩ tới nguyên nhân bất lực của hắn lại như thế, trước kia chỉ biết người đàn ông này bất lực nhưng cô chỉ tưởng rằng do hắn chơi bời quá độ dẫn đến kết quả liệt dương khi tuổi còn trẻ, bây giờ Tiếu Thâm nói rõ nguyên nhan Đồng Nhan liền ngây ngẩn người.
59 Bởi vì tin tức này của Tiếu Thâm bị truyền ra ngoài, khiến cho cổ phiếu của hai công ty biến động, ông Tiếu vừa nghe thấy liền giật mình. Công ty như thế nào ông đều không xen vào, có hắn ở đó nhất định sẽ không có vấn đề nhưng tại sao lại có loại tin tức này?Đây không phải nói sau này Tiếu Thâm không thể có con sao?“Cụ ơi cụ làm sao vậy?”Giọng nói non nớt truyền đến, ánh mắt ông Tiếu chợt lóe sáng, không trách được lúc ông buộc hắn kết hôn thì hắn lại không phản đối, thì ra là bởi vì thằng bé!Sau khi an ủi Đồng Đồng, ông Tiếu nhanh chóng gọi điện thoại, ở bên kia hắn vẫn ung dung ngồi trong phòng họp nhìn một đám lão già cãi vả.
60 “Cô cứ như vậy tin tưởng cô ấy?”Không biết tại sao Đồng Nhan nghe thấy câu hỏi đầy nghi ngờ của Tiếu Thâm, trong lòng liền cảm thấy hồi hộp, sửng sốt: “Tôi đương nhiên tun tưởng cô ấy, tôi đã nói với anh, nếu như cô ấy không đáng để tôi tin tưởng vậy thì thế giới này không còn ai tôi có thể tin tưởng.