21 Chương hai mươi: Bữa sáng tình yêu Trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn đặc biệt được đặt làm, bên trên có khắc tên Dĩ Mạch. Nếu có thể được, anh muốn giữ chặt Dĩ Mạch lại cả đời.
22 Chương hai mươi mốt: Nhẫn nước ngọt Giọng hát của Lương Tĩnh Như ngọt đến nao lòng. Tại nơi cao nhất của vòng quay, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Thiều Trì, em không cần anh thề ước, chỉ hy vọng anh ghi nhớ hình ảnh của em ở phút giây này.
23 Chương hai mươi hai: Không thể quay đầu Nỗi sợ hãi dâng lên trong tim, anh chỉ thấy hơi lạnh lan tỏa khắp người, anh chưa từng thấy sợ như thế bao giờ, cũng chưa từng thấy Dĩ Mạch như vậy.
24 Chương hai mươi ba: Tình yêu sâu nặng Dĩ Mạch, em có biết em là một thiên thần không? Thế giới này thay đổi quá nhanh, đã không còn sự trong sáng, thánh thiện của em nữa.
25 Chương hai mươi tư: Gươm đã tuốt, cung đã giương Dĩ Mạch thích đồ ngọt, thích nước uống có gas, thích bồ câu, thích chơi trò RPG, những ý thích này của cô đã từng chỉ thuộc về anh, chỉ anh mới được biết.
26 Chương hai mươi lăm: Tia sáng giữa rừng sâu Anh bỗng thấy trong tim le lói chút ánh sáng, tựa như ráng chiều không chịu lắng mình ở nơi vô tận, gắng gượng xuyên qua tầng mây.
27 Chương hai mươi sáu: Thành phố buồn cô đơn Họ tưởng rằng sự sỉ nhục đó giống một con dao găm, có thể làm cô tổn thương, làm cô đau, nhưng không biết con dao găm này cũng có thể trở thành vũ khí giúp cô mạnh mẽ, giúp cô vững bước.
28 Chương hai mươi bảy: Sương mỏng nắng sớm Cô chưa bao giờ buông lơi lộ liễu như thế này trước mặt bất kỳ ai. Chỉ cần anh muốn, chỉ cần đó là thứ cô có, cô sẽ cho anh hết thảy, không giữ lại chút nào.
29 Chương hai mươi tám: Bữa tiệc thượng lưu Trong đời mỗi người đều sẽ gặp một người đáng để họ tin tưởng vô điều kiện. Xin lỗi, Mộ Hàn. Đáng tiếc người đó không phải là anh.
30 Chương hai mươi chín: Yêu đến đau khổ Kẻ quen giả dối thì bản thân mình cũng khó lòng thay đổi, làm sao có thể cứu vãn được đây? Tuổi mười sáu rực rỡ như hoa, nhưng với An Dĩ Mạch, món quà mà ông trời ban cho cô ở cái tuổi đẹp nhất lại là cái chết của bố mẹ.
31 Chương ba mươi: Dĩ vãng như khói Nụ cười ấm áp đó đã lay động trái tim mệt mỏi của cô. Nhưng những người đó, những việc đó, đều ngắn ngủi như sương khói.
32 Chương ba mươi mốt: Cổ tích mùa thu Hải đường phủ kín cửa sổ, rung rinh những bông hoa mọng nước. Trong phòng đầy mùi thơm. Dưới bóng hoa là một đôi tình nhân đang quấn quýt bên nhau, không gian lãng mạn bao trùm lên trái tim hai người.
33 Chương ba mươi hai: Bản tình ca mùa đông Anh biến ước mơ của họ thành hiện thực, anh vì cô mà tạo ra Mạc Thượng Vân. Nhưng cuối cùng cô lại phụ anh. Hóa ra điều bất lực nhất trên đời này là hai chữ “xin lỗi”.
34 Chương ba mươi ba: Tương trợ “Chúng ta nhất định sẽ bền lâu mãi mãi”. Đó là An Dĩ Mạch của anh, là người anh được trao tặng, cũng là người anh phải bảo vệ.
35 Chương ba mươi tư: Tự do Kết thúc cả rồi, quên hết đi thôi. Thề non hẹn biển chỉ là tuổi trẻ dại khờ. Phong hoa tuyết nguyệt chỉ là hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước.
36 Vĩ thanh: Chim mỏi cánh không về Mùa xuân đến đột ngột là thế, tựa như sau một đêm tuyết đọng ngoài cửa sổ đã tan hết. Màu trời lam dịu dàng thanh khiết như vừa được tẩy trần.
37 Ngoại truyện: Đêm không ngủ ở Kenya “Đây là tháng thứ hai tôi đến dạy học ở Kenya, tôi đã dọn đến một khu gọi mà Mathare. Ở đây có thảo nguyên rộng lớn, và có cả khu dân nghèo, ở đâu cũng thấy nhà cửa thấp bé, rách nát.