21 Thời điểm Thẩm An đột nhiên quay đầu, Thẩm Duệ cũng đồng thời ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phía ký túc xá. Lập tức hướng ký túc xá chạy tới, Chu Vũ sửng sốt, lập tức theo sát.
22 Đợi khi tất cả mọi người chạy tới sân huấn luyện giữa trung tâm căn cứ, mặt đất lại kịch liệt rung chuyển. Đại khái sau mười phút, động đất mới đình chỉ, mà động đất vừa ngừng, bên ngoài căn cứ vang lên tiếng sụp đổ thật lớn.
23 Thẩm An sửng sốt, trò hay? Lập tức nhìn về phía cách đó không xa, nhíu nhíu mày, hắn không cảm thấy tranh cãi ầm ĩ ở chỗ đó là trò hay! Nhưng Thẩm Duệ vẫn nắm tay Thẩm An, thân chợt lóe, cả hai liền đứng trên sân thượng toà văn phòng.
24 Tìm được ba mẹ, Thẩm An liền thả tay Anh hai, nhào tới ba mẹ. “Ba, mẹ! Hai người không sao chứ?” Thẩm An tách ra làm Thẩm Duệ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ thở dài trong lòng, trên mặt vẫn là tươi cười, bước nhanh tới.
25 Thẩm An leo vào chỗ ngồi phía sau, nhìn tin tức lặp lại lần thứ hai, phối hợp với thanh âm là hình ảnh đám người hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, đám quái vật mặt hư thối dữ tợn, thân thể cứng còng rõ ràng gặm cắn người … Hình ảnh không ngừng chớp động … Thẩm An có chút hoảng hốt, giống như trước mắt lại xuất hiện hình ảnh mình bị đàn quái vật này truy đuổi, hoảng sợ trốn chạy không biết chọn đường nào.
26 Thẩm An nghi hoặc, tại sao mọi người đều mua hắn thắng? Với lại Bạch Cảnh Khanh lấy cái gì đặt cược? Tiền sao? Thời gian này tiền giấy đã hết xài được rồi mà? Mà Bạch Cảnh Khanh lúc này đang ngồi trong xe thùng đựng hàng, vừa xé túi khoai tây chiên vừa giáo huấn Từ Trường Thiên, “Dương Sở Thuần là tên ngu ngốc! Nhóm hắn trừ Chu đội với hắn ra còn ai biết gì?! Tiểu An là bảo bối của Thẩm đại nhân, mua tiểu An thắng nhất định là đúng! Hừ!” Từ Trường Thiên dở khóc dở cười nhìn Bạch Cảnh Khanh, “Vậy sao vừa rồi em còn không cho anh đổi?” “Xí! Mua xong rời tay! Đây là một quy định cơ bản nhất của dân cờ bạc.
27 Có tử phủ không gian, Thẩm Duệ gần như lập tức cảm nhận được Thẩm An mờ mịt và khiếp ý sợ hãi. Thẩm Duệ có chút hối hận, vừa rồi có lẽ không nên nghiêm khắc đáng sợ như vậy.
28 Kiếp trước Thẩm An đã từng thấy qua một lần, sau khi mạt thế đến, ráng chiều là màu xanh tím, cho nên Thẩm An bình thản nhìn không có gì lạ mắt, liền quay đầu tìm kiếm ba mẹ nhà mình.
29 “Không cần, tôi đến rồi. ” Đột nhiên xoát một tiếng, Lưu Khiết xuất hiện phía sau Dương Sở Thuần. Dương Sở Thuần hoảng sợ, “Anh Lưu! Ngài rất xuất quỷ nhập thần!” Lưu Khiết đẩy kính mắt, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, “Vừa mới khai phá kỹ năng mới —— không gian thuấn di (dịch chuyển không gian), ngại quá, dọa đến cậu, cháu trai của tôi không bị sao chứ?” Lưu Khiết nói xong, quét mắt liếc bụng Dương Sở Thuần.
30 “Hiện tại có 3 vấn đề yêu cầu giải quyết: một, trừ bỏ cơm tập thể, lương thực và lượng nước phân phối mỗi ngày; hai, duy trì sử dụng dị năng liên tục và luyện binh; ba, vấn đề người mới nhập đoàn.
31 Dương Sở Thuần nhảy xuống xe, liền chạy về hướng Ngải Hiểu Sơ, Chu Vũ theo sát phía sau, Lưu Khiết liếc nhìn Thẩm Duệ và Thẩm An, cũng xoay người đi đến phía lều trại.
32 Thẩm Uyển khẽ lắc đầu xua tay, mơ hồ nói không rõ, “Cảm tạ cái gì. ” Lại ngáp, hỏi, “Thế nào? Tiểu ngải cứu ngu ngốc còn sống không?” Ngải Hiểu Trân thở dài, nghĩ đến sự việc vừa rồi, liền tức giận, oán hận nói, “Miễn bàn nó, thật là một đứa ngu! Nhìn thấy mỹ nhân liền đi không vững!” Thẩm Uyển nhịn không được bật cười, tuy rằng không rõ lắm rốt cuộc là làm sao, nhưng nhìn bộ dáng Ngải Hiểu Trân nghiến răng nghiến lợi, cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nhất định Ngải Hiểu Sơ chọc vào phiền toái cực lớn, bất quá nhìn hiện tại Ngải Hiểu Trân còn nghiến răng nghiến lợi được, vậy chắc là đã giải quyết xong? Thẩm Uyển cười trấn an, “Không sao đâu, rồi sẽ có mỹ nhân nguyện ý tiếp thu tiểu ngải cứu, đến lúc đó cậu được giải thoát rồi.
33 Vì thế, hắn đổi súng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi đang tính toán làm cách nào rời khỏi nông gia nhạc này, còn phải thoát khỏi mấy người Lý Chấn Đông, hắn chợt nghe nhóm người Thẩm Duệ đột nhiên ồn ào, còn nghe được một giọng lo lắng đè thấp thúc giục động tác nhanh chút.
34 “Hắc hắc, đó là tất nhiên! Mọi người đều là cùng một đoàn đội! Đương nhiên muốn xuất lực khí! Khụ khụ… Bất quá, Thẩm đại nhân à, người của tổ chúng tôi, anh xem có phải hay không nên tăng thêm vài người a…” Thẩm Duệ ôn hòa cười, “Yên tâm, tôi sẽ lưu ý.
35 Cao Phỉ dựa vào thành xe Xanh Nhạt, đám Ngải Hiểu Sơ vừa đánh hắn một trận. Không đánh mặt mà chọn một ít chỗ nhìn không thấy lại đặc biệt đau xuống tay, đáng ghét, đánh hội đồng! Hừ! Nếu một đối một, hắn tuy rằng không hoàn toàn là đối thủ của những người này, nhưng không đến mức không đánh trả được gì! Cao Phỉ biết, nguyên nhân vì sao những người này đánh hắn, là bởi vì quá đột nhiên đi? Đột nhiên liền thông báo với Thẩm Uyển.
36 Mà lúc này trong xe Phấn Hồng, Thẩm Uyển xoa xoa lỗ tai, đen mặt, tiếp tục rầu rĩ cúi đầu che mặt, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, tên gia hỏa Cao Phỉ, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không buông tha! Hại nàng bị mẹ lải nhải lâu như vậy! Còn bị nắm lỗ tai! Mà không xa, nữ nhân có chút hâm mộ mắt Thẩm Uyển mặc bộ đồng phục đen, giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt kiên định, quay đầu thấp giọng hỏi dì bên cạnh, “Dì à, hai người vừa tìm đến chị Thẩm Uyển chính là Thẩm đại nhân và em trai sao?” Dì kia không trả lời, một lúc lâu, mới không mặn không nhạt nói một câu, “Không cần hỏi nhiều.
37 Thẩm An nghe giọng Dương Sở Thuần ồn ào, đen mặt, Tiểu Dương Tử thật là… Cả nghênh ngang tị đoản cũng không hiểu sao?? (Vâng, editor cũng không hiểu TT^TT) Thẩm Duệ chỉ cười triệt hồi điện năng.
38 Thẩm An từng bước một đi đến chỗ Thẩm Duệ, vẻ mặt có chút trầm thấp, nhưng bước đi cực kỳ trầm ổn, không nửa điểm do dự, còn Thẩm Duệ nhìn Thẩm An từng bước đi đến bên hắn, khóe miệng tươi cười không thay đổi, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm vài phần.
39 Mặt đường mặc dù có chút gồ ghề, nhưng Hummer và xe thùng đựng hàng đã qua nâng cấp vẫn vững vàng như bình thường. Hoàng hôn, mặt đường bởi vì động đất mà sụp đổ, phải đi một vòng, tới bây giờ đoàn xe mới tới được nhà máy hóa chất.
40 Thẩm Uyển còn muốn hỏi lại, nhưng Thẩm Duệ trực tiếp ngắt liên lạc, vung tay lên, đã đem một đám sương khói bao lấy bọn quái vật bị nhóm Ngải Hiểu Sơ phấn đấu “Cắt” quái —— Đợi sương khói chậm rãi rút đi, nhóm người Ngải Hiểu Sơ trừng lớn mắt, quái vật đâu? Quái vật đâu? Mà một bãi chất lỏng ở đằng kia là sao?! —— hủ, ăn mòn?! Ngải Hiểu Sơ và Tống Binh nhìn thoáng qua, lông mày Ngải Hiểu Sơ run lên, cổ rụt lui.