61 Tiêu Văn vừa đi vừa vuốt mặt, mặt cậu mỏi muốn rớt rồi a.
“Văn Hàn, ngươi nghĩ những người này rốt cuộc do ai phái tới, bọn họ nói không thuộc đại thế lực nào.
62 Văn Hàn lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, sau đó hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Ngươi nói xem, thế giới này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. ”
“Ừm. ” Hòm suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Ta cũng không biết, còn phải xem số phận nhân loại như thế nào.
63 Tiêu Văn vì không muốn bị điều hòa động kinh làm đông chết, chỉ có thể tự mình tạo ra một cái lò sưởi cũng gián tiếp động kinh, tần suất còn phải đuổi kịp với tần suất của điều hòa.
64 Ôn hắc tử không đáp lại mắt kính, hắn còn đang bận lấy chăn đâu, hắn phải lấy một lúc nhiều như vậy cũng tốn một phen công phu a.
“Hôm nay không buồn ngủ, tôi có thể tán gẫu với mọi người một lúc.
65 “Lâm Nham, cậu xác định không đi nhầm đường? Chúng ta cũng đi xuyên cả ngọn núi này rồi. ” Đi một hồi lâu nhưng lại không gặp được một con tang thi nào, cũng chẳng thấy đối tượng nhiệm vụ.
66
Khi người ta đàm tiếu nhân gian, thời gian trôi đi rất nhanh.
Hiện tại Tiêu Văn và Văn Hàn đang cáo biệt nhóm người Lâm Nham.
“Tiêu Văn, ngày mai bọn tôi sẽ đưa cho cậu phần thưởng nhiệm vụ, bọn tôi đi giao nhiệm vụ trước đây.
67 Văn Hàn. ” Tiêu Văn kéo kéo ống tay áo Văn Hàn, ý bảo hắn nhìn một người.
Đó là một đứa nhỏ tóc vàng ăn bận rách nát. Đứa nhỏ ngồi xổm xuống, tay nhỏ bẩn thỉu đang cố gắng nhổ cỏ.
68 Khi nào thì dị năng của hai cô nàng này mới hết?” Tiêu Văn rất là bất đắc dĩ quay lại, trên mặt là vẻ cười khổ. Nhìn băng cầu và hỏa cầu đụng nhau lâu như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy thật phiền phức.
69 “Vậy sao? Cô rất ngạc nhiên?” Tiêu Văn cảm thấy Văn Hàn không có gì gọi là ‘quá đỉnh’, chỉ là so với người bình thường lợi hại hơn một chút mà thôi.
“Không có mới là lạ.
70 Thời điểm Chung Hồng trở lại nơi đóng quân, trên mặt đều là mỉm cười sáng lạn.
“Ách, Chung Hồng a, cô sao vậy?” Nghiêm Lâm nhìn Chung Hồng cười đến là quỷ dị, cảm thấy toàn thân rét run.
71 Vốn bốn người Tiêu Văn bọn họ thực an toàn mà tiêu sái thoát khỏi vòng vây, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Văn tự nhiên hắt xì một cái.
“Ách xì ~~ “
Vì thế bọn họ bị phát hiện, vì thế Tiêu Văn bọn họ bi đát.
72
“Ợ, ăn no. Ợ, ta cắn bánh quy cắn đến no rồi, ợ. ” Ăn no, Tiêu Văn đành ngồi chờ đám người kia đưa tới cửa.
Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ không đến.
“Uống miếng nước.
73 “Phù. ” Rốt cục cũng giải quyết xong, Tiêu Văn nhìn đến không còn một ai, nhất thời thân thể mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
“A. ” Tiêu Văn cẩn thận đỡ cánh tay trái, chỉ sợ chẳng may động đến xương cốt.
74 Sau đội thứ tư không có đội thứ năm, Văn Hàn giải quyết xong có chút tiếc nuối.
“Tốt lắm, giải quyết xong rồi, các ngươi muốn quay về hay ra ngoài chơi một chút, có lẽ ngày mai bọn ta mới quay về căn cứ.
75 Tiêu Văn dần dần ngưng khóc, nhưng vẫn chưa ngẩng đầu lên, cậu chỉ cúi đầu vụng trộm lau quệt nước mắt.
Vừa rồi không khống chế được cảm xúc, không biết vì sao một khắc vừa thấy Văn Hàn kia, cậu rất muốn rít gào như vậy, muốn lớn tiếng khóc lên.
76 “Ừ, các cậu cẩn thận một chút, đêm qua căn cứ có gì đó không bình thường, cụ thể thế nào bọn tôi không rõ lắm. ” Suy nghĩ một lát, Lâm Nghiêm quyết định nói ra sự kiện kia.
77 Gắt gao nhìn chằm chằm người nào đó đang nhắm mắt giả chết, Tiêu Văn hiện tại trong cơn giận dữ a.
Rất muốn cầm đao trực tiếp chém tang thi huynh, chặt thành từng khối từng khối !!
Không biết do tiêu hao quá nhiều thể lực hay do quá buồn ngủ, Tiêu Văn trực tiếp ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
78 “Văn Hàn a, ngươi nói xem bọn họ khi nào mới đi. ” Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ còn một đám người đang chờ bọn họ ăn xong điểm tâm, Tiêu Văn bất đắc dĩ.
79
Nhìn bầu không khí hài hòa này, Tiêu Văn đen mặt yên lặng quay đi.
Cậu cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa thấy.
“Xong rồi?” Văn Hàn nhìn trong phòng ba người trầm mặc, đành lên tiếng.
80 “Không có gì. ” Tiêu Văn đáp lại một câu.
Ngụy Minh và Khương Sinh không nói gì.
“Nhìn mấy người giống như không có việc gì?” Lâm Nham chớp mắt, không khí thì tẻ ngắt còn kêu không phải?
Văn Hàn thì tính tình trầm mặc không tính, Tiêu Văn cũng không phải người thích nói chuyện, lão đại nhà mình lại hay nói, Khương Sinh là người có thể tán gẫu.