Mật Mã Maya Chương 30 - Part 03
Chương trước: Chương 30 - Part 02
Chương 30
Koh đã lên hết bậc thang cuối cùng và bước vào hàng hiên của ngôi đền. Đám cận vệ hạ từng tấm vải che xuống và quay đi. Bà ta vẫn đeo tấm mặt nạ màu xanh lá cây nhưng hai cánh tay để trần, một trắng, một xanh đen tuyền. Người hầu đã đội lại cho bà ta chiếc mũ lông chim - tôi thấy kinh ngạc vì bà ta tìm được thì giờ để nghĩ ra kiểu tóc mới ngay giữa trận đánh, nhưng tôi đoán đàn bà ai cũng vậy - và ánh lửa của đám lửa cháy sau lưng bà ta rọi một vầng sáng lên những chiếc lông chim màu vàng pha xanh lục. Đám đông k’iik Đại Bàng, Thằn Lằn và Rắn Chuông đang đứng trên thềm liền rẽ ra. Bà ta bước vào giữa, không chút ngập ngừng, hệt như Joan de Arc đi qua cổng thành phía bắc Reims. Đám chức sắc của nhà Báo Sư Tử, những kẻ còn bám trụ trên đỉnh kim tự tháp, quay lại để nhìn. Bà ta bước chín bước. Bà ta đi theo lối đi của loài thằn lằn, thong thả, cảnh giác nhưng lại có vẻ dửng dưng. Hai chum lông chim đuôi seo dài lượt thượt ve vẩy trong không trung theo nhịp bước chậm chạp của bà ta không khác gì đôi râu của con côn trùng hít hửi đánh hơi phía sau. Chim Cánh Cụt, cô gái lùn của Koh - tiện đây xin kể luôn, người ta cho rằng cô ta có uay là một con mòng biển, do một trận sét mà không kịp khâu hết những đường cuối cùng của bộ da người nên phải hiện hình dưới thân xác thú vật - cô ta đã chạy đến đứng trước Koh, giơ những cái móng cong queo lên một lát, hạ xuống, nhìn sang trái, sang phải và lên tiếng:
- Bây giờ, các hướng đông nam, tây bắc đông bắc, đông nam, hãy lắng nghe, - cô ta nói đều đều bằng cái giọng khàn khàn rền rĩ của mình, - bên trên, bên dưới và ở giữa, hãy lắng nghe. Đằng trước, đằng sau và tất cả, hãy lắng nghe, lắng nghe.
Sự im ắng bao trùm đền thờ và bất chợt một âm thanh rất đặc trưng vang lên. Nó gần như bị át bởi tiếng huyên náo hốt hoảng bên dưới. Nhưng các k’iik đứng quanh tôi vẫn nghe thấy nhờ đôi tai nhà nghề, tôi cũng nghe thấy và Koh cũng nghe thấy.
Một trong số những tay Báo Sư Tử đứng cuối hàng bên phải vẫn chưa buông atlatl, cây gậy phóng lao của hắn - chắc hắn vẫn giấu nó dưới áo choàng - hắn vừa đặt vào đó một mũi tiêu độc ngắn và chuẩn bị phóng nó về phía Koh. Cũng có thể hắn chỉ muốn buộc chúng tôi ném lao về phía hắn để đụng độ xảy ra. Đó là vấn đề muôn thủa của những kẻ này. Họ thà bị giết còn hơn bị bắt làm tù binh. Bất chấp là vì sao, với một động tác chuyển tư thế cực nhanh, các k’iik đứng quanh tôi nhắm phắt cây lao về phía hắn và chuẩn bị ném. Nhưng Koh nhún vai - tương tự cử chỉ giơ một ngón tay ra hiệu “khoan đã” của chúng ta - và họ dừng lại.
Gả k’iik của nhà Báo Sư Tử cũng dừng tay. Koh đứng yên một lát, không nhìn hắn, cũng không nói gì, tỏ ý thách thức hắn phóng mũi tiêu.
Tôi không rõ bà ta có thấy sợ hay không, nhưng bà ta biết nếu để lộ ra thì sẽ chấm hết. Dù sao bà ta cũng không nhúc nhích.
Năm nhịp trôi qua. Mười nhịp trôi qua. Gã k’iik của nhà Báo Sư Tử... hừ, hắn không hạ mũi tiêu xuống nhưng thả lỏng người, hay đúng hơn là chuyển tư thế theo cái cách mà anh có thể nói chắc rằng hắn sẽ không ném.
Koh cất tiếng. Giọng bà ta trầm, lạnh tanh và đầy cảnh báo. Tôi biết chắc đó là giọng bà ta, nhưng nó không giống bất cứ thứ giọng nào bà ta đã dùng. Bà ta dùng một thứ ngôn ngữ cổ của giới tăng lữ ở Teotihuacán và cứ ba từ thì tôi chỉ hiểu được một. Nhưng dĩ nhiên, sau này tôi cũng dịch được một bản hoàn chỉnh như sau:
- Các người, Báo Sư Tử, ngang hàng với chúng ta
Nhưng đã bị tước hết lao, hết chùy,
Đang run sợ trong nơi ẩn náu cuối cùng này
Các người đã bị bao vây, bị khuất phục,
Đã nằm trong tầm lao của chúng ta,
Đã sẵn sàng lưỡi dao để tự vẫn
Giờ đây, ahau của chúng ta,
Thần Lươn nuốt mặt trời của chúng ta
Rắn Chuông Sao với bộ lông ngọc bích của chúng ta
Phán truyền qua ahau-na Koh của Nhện Dệt Cầu Vàng
Koh của nửa trắng
Koh, với tư cách là Rắn Chuông Sao
Đến gặp ngươi, Báo Sư Tử
Chúa Tể Chiến Tranh.
Im lặng. Các Báo Sư Tử hơi rung động.
Một lão già bước lên phía trước, chậm chạp khó nhọc. Lão bước nửa bước một, nghĩa là chân trái không bao giờ bước lên trước chân phải, ra ý lão chưa phải tù nhân của Koh cho nên chẳng việc gì phải vội vàng. Lão đeo một chiếc mặt nạ màu cam che kín mặt, đội chiếc mũ lông chim to kềnh, dài thượt. Chắc là người đứng đầu giáo hội đây, - tôi đoán thầm.
- Ta, ngang hàng với ahau-na Koh, ta có thể vời ngài, hoặc không, - lão ta nói.
Koh không đáp. Cô gái Chim Cánh Cụt, người có vẻ hơi hiếu động thái quá, đứng chuyển hết chân nọ đến chân kia. Sau mười nhịp, lão đưa tay ra sau lưng ra hiệu và đám đông chức sắc nhà Báo Sư Tử rẽ đôi ra và lui khỏi các cánh cửa của đền thờ.
Bốn cánh cửa dẫn thẳng vào bốn gian điện thờ sâu hun hút, những hang động trên không được cho là phản chiếu y nguyên hình ảnh của hang đá nằm bên dưới, trong lòng đất. Từ chỗ đang nằm thu lu này, tôi không trông thấy gì nhiều, chỉ thấy gian điện ngoài cùng bên tay trái, tức phía bắc, được khảm, hoặc phủ vỏ trai. Gian bên phải được viền bằng ngọc bích màu xanh lá cây sáng và gian giữa được lát toàn quặng sắt đánh bóng. Các gian điện hình như đông kín người, nhưng một lát sau, tôi nhận ra đa số chỉ là xác ướp. Bốn tên đầy tớ khiêng vị thánh sống từ gian giữa đi ra. Cong Veo Ti Tiện ngồi khoanh chân, dựa lưng vào mấy tấm nệm da báo sư tử trong một ghế kiệu nhỏ có mái che. Ông ta đeo một chiếc mặt nạ lông chim màu cam, khắp người phủ kín lông chim màu cam đỏ. Bộ phận duy nhất hở ra là hai bàn tay xương xẩu tô màu đỏ son và một phần cẳng chân tong teo phía trên mắt cá phải. Nhìn ông ta... Ừm... nhìn ông ta như một vị thần đang hấp hối, càng đến gần cái chết thì càng tăng bội phần sức mạnh, và nom ông ta cũng chẳng có vẻ gì là một vị thần nhân từ. Giá họ cử tôi đối phó với ông ta thì chắc tôi đã rập đầu xuống đất mà lắp bắp “cầu xin người, hãy vì lòng khoan dung mà ban cho cái chết nhanh chóng”.
Họ dừng lại cách Koh chỉ mười sải tay. Họ không đặt ông ta xuống, mặc dù phải làm thế thì tầm mắt ông ta mới ngang hàng Koh, như thế mới phải phép. Koh cho qua sự xúc phạm này.
- Ngươi, ngang hàng với ta, ngươi có chấp nhận một sợi thừng vàng không? - Koh hỏi.
- Ta, bên cạnh ngươi, nói thay lời Bão Lốc, - ông ta đáp. Giọng ông ta nghe như tiếng một cỗ máy từ hầm mỏ vọng lên. - Người sẽ trở về từ chuyến đi săn, khi đó thì sao?
- Đến mặt trời đó, dòng giống của các người sẽ lại trở về, - Koh đáp, - đến mặt trời đó, hậu duệ của Rắn Chuông Sao sẽ trú ngụ ở một nơi rất xa.
Nói chung, ý của Công Veo Ti Tiện là Bão Lốc, vị thần già của bão tố, chỉ đi xa một thời gian ngắn và đó là lý do Rắn Chuông Sao thay mặt cai quản ngày hôm nay. Nói cách khác, ông ta đã bẻ ngoéo câu chuyện thành ra chính vị thần của ông ta đã sắp đặt tất cả chuyện này. Và ý của Koh là vào một ngày nào đó trong tương lai gần - sẽ được đàm phán ngay sau đây - bà ta sẽ thả Cong Veo Ti Tiện và các tù nhân còn lại, còn bà ta và người của bà ta sẽ lên đường tới một nơi khác.
Lại thêm những phút im lặng. Như mọi khi, phần người thế kỷ hai mốt trong tôi lại bắt đầu buông lời phỉ báng. Thật là một mớ những lời hoa mỹ nhăng nhít. Bao nhiêu kẻ đáng thương đang choảng nhau, gào thét và chết thiêu dưới kia, còn chúng tôi lại đổ thì giờ vào trò ngoại giao rườm rà này. Mặt khác, phần thổ dân hóa của tôi cũng nhận thức được rằng những người này không chỉ đang thực hiện các nghi thức ngu xuẩn của họ. Họ chính là những nghi thức ngu xuẩn ấy. Nếu chúng tôi không làm những việc đúng đắn kia thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Và tôi phải nói rằng Koh đang đâm đầu vào tình thế khó khăn. Chúng tôi vẫn đang yếu thế về quân số, giữa cả một đống người thực sự căm ghét mình. Nếu tập hợp với nhau, chúng sẽ đập chúng tôi tan tành. Đấy là nếu như ngọn lửa không giết chúng tôi trước.
Rốt cuộc, một cuộc bỏ phiếu lặng lẽ cũng diễn ra, các Báo Sư Tử vứt những lưỡi dao tự sát bằng đá vỏ chai xuống. Những con dao phát ra tiếng vỡ khe khẽ khi chúng đập xuống sàn lát vỏ trai, nghe như tiếng quả bóng trang trí rơi xuống từ cây thông nô-en. Có lẽ đây đơn giản là những kẻ tin vào định mệnh. Thậm chí có thể phần lớn người nhà Báo Sư Tử tin rằng tất cả chuyện này đã được định trước là sẽ xảy ra, rằng mọi điều mà các ông lớn bà lớn làm đều là hiển nhiên, và rằng họ đã có chủ nhân mới.
Hai k’iik phẩm cấp cao nhất của nhà Thằn Lằn buộc một sợi thừng quanh ngực Cong Veo Ti Tiện, có ý nghĩa tượng trưng rằng ông ta đã là con tin, có thể bị giết hoặc trao đổi. Họ khiêng ông ta đến chỗ rìa cầu thang và trưng ra cho người nhà Báo Sư Tử bên dưới nhìn thấy.
Hai người hầu cận của Koh kéo một cái loa vứt chỏng chơ đến rìa cầu thang, họ nâng Chim Cánh Cụt lên miệng loa. Qua loa,cái giọng ngân nga của cô ta thành ra ầm ầm và đáng sợ:
- Các ngươi, dưới chân chúng ta
Các ngươi, Bướm Đuôi Nhạn, Báo Sư Tử
Nằm trong tầm lao của chúng ta...
Cô ta ra lệnh cho các k’iik Báo Sư Tử đứng yên tại chỗ. Nếu họ tiến thêm, chỉ một bước thôi, chúng tôi sẽ giết các con tin và ném xương cốt của tổ tiên họ khỏi điện thờ.
Tiếng ẩu đả bên dưới lắng dần. Một vài k’iik Rắn Chuông thương tích tả tơi leo lên thềm điện thờ. Rõ ràng là lính nhà Báo Sư Tử đang chấp hành nghiêm túc mệnh lệnh. Quanh tôi xuất hiện thêm một đám đông thương binh, các k’iik Thằn Lằn và Rắn Chuông bị thương nặng đến mức không làm được việc gì nữa. Hun Xoe hối hả len vào và cúi xuống cạnh tôi.
Nó hỏi xem tôi có sao không. Tôi đáp rằng tôi không sao nhưng sắp xỉu rồi. nó nói dưới mũi tôi có máu và giúp tôi lau đi. Tôi hỏi nó chúng tôi còn mạnh đến mức nào. Nó đáp chúng tôi mất tám k’iik Đại Bàng, nhà Thằn Lằn mất bốn mươi mốt người và Koh mất sáu mươi. Tổng cộng, chúng tôi mất một phần ba quân số. Quỷ thần ơi. Nếu tính đến những trở ngại phía trước mà chúng tôi phải vượt qua, như thế là đủ để chiến dịch thất bại. Ngoài những thiệt hại về nhân mạng, dĩ nhiên, như người ta thường nói.
Chúng tôi hiện có hai trăm tám mươi sáu con tin, bao gồm Cong Veo Ti Tiện, hai người vợ của ông ta, sáu thành viên khác trong gia đình hoàng tộc, bốn mươi tám thành viên giáo hội Báo Sư Tử và năm mươi chín chức sắc của thị tộc Bướm Đuôi Nhạn nói chung. Như vậy cũng không đến nỗi tồi. Rắc rối chính là Cụt Tay Phải, người kế vị tương lai, không có trên kim tự tháp.
Ngoài ra, Mưa Bóng Mây 4 đang hấp hối, HunXoe nói. Khi chỉ còn cách đền thờ năm bậc thang, anh đã bị một mũi lao đâm trúng. Mũi lao đó đâm trượt tôi.
Với một chút giúp sức, tôi đứng lên và tập tễnh hai mươi bước về phía Đông nơi họ đặt Mưa Bóng Mây. Tôi ngồi xuống cạnh anh ta. Anh ta đã tái nhợt đi dưới lớp dầu xoa đỏ khiến người đâm ra có ánh hồng hồng lạ mắt, giống như miếng gan khô chưa nấu chín. Một mũi lao bằng đá lửa cắm sâu vào ruột non. Nếu lôi ra nó sẽ vỡ thành từng mảnh, - tôi nghĩ. Dịch dạ dày bốc mùi chua chua và một phần ba số phân đã chuyển hóa bắt đầu đùn ra. Ở đây, người ta không thể lãnh được những vết thương kinh khủng như thế. Trời ơi, - tôi nghĩ, - anh ta là một người tốt. Anh ta vẫn đang thở, khẽ thôi, tôi cúi đầu xuống, ghé vào tai và gọi tên anh ta, nhưng anh ta đã hôn mê vì mất máu.
Tôi định đứng lên như không đứng được.
Koh ngồi bên một bệ bàn thờ đá lật ngược trước cửa gian điện chính. Các chức sắc Báo Sư Tử, xếp hàng lần lượt đi qua, mỗi người đặt xuống một thứ gì đó giống đất trước mặt bà ta để thể hiện sự trung thành: một ống khuyên tai, một vòng khuyên môi, một vòng buộc tóc hoặc bất cứ thứ gì khác. Trước mỗi món quà, bà ta lại đập nhẹ tay phải lên vai trái, khẽ cảm ơn người tặng. Bà ta vẫn đeo mặt nạ, nhưng tôi chắc chắn rằng nó đang có cái vẻ bình thản đường bệ như thể bà ta luôn biết, từ trước khi ra đời, rằng sẽ có ngày này.
Hay rồi - tôi nghĩ bụng - mình vừa tạo ra một con quái vật. Một Elsa Lanchester (Elsa Lanchester: Nữ diễn viên người Mỹ, nổi tiếng với các vai kinh dị, trong đó có vai cô dâu của Frankenstein trong bộ phim cùng tên) đúng điệu. Cẩn thận với những cuộn biến thế đấy, em yêu.
Tôi chưa bao giờ là tín đồ cuồng nhiệt của trường phái lịch sử Vĩ nhân (Trường phái lịch sử Vĩ nhân: Trường phái triết học lý giải lịch sử dựa trên ảnh hưởng của các vĩ nhân, coi quyết sách của các nhân vật lãnh tụ với tài năng và quyền năng thiên bẩm là nhân tố quyết định đối với tiến trình lịch sử), nhưng giờ đây, khi được chứng kiến lịch sử một cách cận cảnh, tôi phải công nhận rằng phẩm chất lãnh tụ quả thật có giá trị. Đôi khi tất cả những gì anh cần làm là đứng lên nhận vị trí lãnh đạo. Và tôi chắc nhiều người đã làm theo cách đó.
Ừ, vậy thì cứ để bà ta tận hưởng thời khắc của mình, - tôi nghĩ, - cứ để bà ta tận hưởng chiến thắng. Ở đây người ta phát cuồng lên vì chiến thắng.
Đừng nghĩ ngợi nữa, Jed, - tôi tự nhủ, - chuyện này không hoàn toàn là lỗi của chúng ta
Xem tiếp: Chương 31