Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mật Mã Maya Chương 30 - Part 02

Chương trước: Chương 30 - Part 01



Chương 30

Tôi đè hai tay xuống bề mặt nhờn nhờn của các bậc cầu thang, kéo bàn chân lên, cố không để cẳng chân bị trầy xước vì chà xát vào cạnh cầu thang mài sắc.

Bốn bậc.

Cố lên.

Hai bậc. Hộc. Mày hết hơi rồi, người anh em ạ, - tôi tự nhủ. Nếu có Chacal ở đây, anh ta sẽ nổi điên lên. Anh ta từng là tay vạm vỡ nhất hội, vậy mà sau vài ngày lạm dụng, mày đã biến anh ta trở thành một gã yếu đuối nặng vỏn vẹn chín mươi tám pound.

Thêm một bậc nữa đi.

Xong rồi. Một bậc nữa nào.

Xong. Tốt rồi.

Hu… u…

Nếu anh đã từng đến thăm quan nơi này, anh hẳn phải biết leo lên kim tự tháp mất thời gian đến mức nào, ngay cả khi trên người không có sức nặng của áo giáp và vũ khí, không bị kiệt sức vì đánh nhau, không mất máu và không phải cự lại với những kẻ từ trên đó chạy xuống. Cần phải nói thêm rằng khoảng cách giữa các bậc thang cao hơn rất nhiều so với những gì người ta phục dựng lại sau này. Các bậc thang cao hơn, chúng tôi thì nhỏ bé hơn, và chúng tôi đã cạn sức.

Thôi nào, cố lên. Một bậc nữa.

Những bậc thang này đâu phải được xây để đi lên xuống. Chúng được xây để hăm dọa thiên hạ.

Thêm một bậc nữa nào.

Được rồi.

Một nữa. Bước lên. Tốt. Một nữa. Bước lên. Hộc.

Bước lên.

Huỵch. Không được.

Nào, leo lên đi.

Tôi thử lại lần nữa. Không được. Ngực tôi gập xuống thành một góc nhọn. Tôi lui lại và tì đầu gối vào khe giữa hai bậc cầu thang.

Không thể đi tiếp được nữa. Cho tôi đứng lại đây một phút đi. Nhưng chuyện gì đang diễn ra bên ngoài thế nhỉ? Tôi ghé mắt nhìn lên trên.

Các bậc thang rộng đủ cho hai mươi người đứng trên một bậc và chúng tôi phải dàn hàng ngang đội hình ra để chắn hết lối đi, vì thế, Cá Sấu 12 và toán lính tiên phong của ông ta chỉ cách tôi có ba bậc thang. Đám người ở trên tìm cách chạy xuống trước khi chúng tôi lao lên, đang dùng những cây lao làm cảnh đâm vào các k’iik của chúng tôi, tìm cách đẩy họ xuống. Nhưng lũ Báo Sư tử này hầu hết đều đã lọm khọm, lại còn vướng víu với bộ y phục lễ hội nặng nề và cái mũ cồng kềnh mà kỳ cục làm sao, chúng không cởi phứt ra. Chỉ có khoảng một trăm hai mươi người, lấp đầy năm hay sáu bậc cầu thang, phía sau chúng, các bậc thang dẫn lên đền thờ gần như trống trơn. Trong lúc tôi giương mắt ra nhìn, Cá Sấu 12 hét lên, ra những mệnh lệnh mới cho các chỉ huy dưới quyền ông ta và họ truyền đạt lại cho các k’iik khác. Họ dần dần sắp xếp lại đội hình. Quan sát từ chỗ tôi đang đứng co ro đây, hình như Cá Sấu 12 đã bố trí những người giỏi nhất giữ bên cánh trái, tức là hướng bắc, và những người yếu hơn cắm bên cánh phải. Sau đó, ông ta ra lệnh cho cánh trái lao lên vài bậc, trong khi các k’iik ở cánh phía nam lùi lại một chút, và trong lúc lùi, một vài người đồng thời dẹp vào trong, để trống ra một khoảng. Tiếp đến, cả đội hình tiến lên hai bậc, khiên chắn trên vai, lao vào hàng ngũ lộn xộn của lũ Báo Sư Tử già. Một vài tên lăn xuống qua cánh phải của cầu thang. Chỉ có những tiếng phịch, phịch khi chúng đâm vào biển thây người trên quảng trường bên dưới.

Cá Sấu 12 không ra thêm mệnh lệnh nào. Chúng tôi tiến thêm hai bậc, thêm vài tên Báo Sư Tử lăn xuống, hoặc bị đẩy xuống qua khe bên phải cầu thang. Và tôi nhận ra Cá Sấu 12 đã làm một việc hết sức khôn ngoan. Ông ta đã sắp xếp toán lính tiên phong thành một hình vát – nghĩa là cánh trái của đội hình đứng cao hơn cánh phải tám bậc. nếu các k’iik ở hàng đầu cứ che khiên tiến lên và nếu họ giữ vững đội hình như thế này, họ sẽ quét được lũ Báo Sư Tử khỏi cầu thang bằng cách đánh bật chúng khỏi vị trí ở cánh trái, đánh túi bụi và lăn chúng sang tay phải rồi đẩy chúng xuống ở cánh bên kia, giống như chiếc bào đặt nghiêng trên tấm ván và lóc từng lớp phoi bào khỏi bề mặt gỗ.

Mẹ kiếp, - tôi nghĩ, - biết đâu lại thành công.

Chúng tôi tiến thêm hai bậc nữa.

Đằng sau thế nào rồi nhỉ? – tôi tự hỏi.

Tôi biết là không nên quay lại nhìn nhưng vẫn cứ làm. Sai lầm.

Mặc dù tôi mới ở độ cao chưa được một phần ba kim tự tháp nhưng khoảng không sâu hun hút vẫn nắm đầu tôi kéo xuống, tôi cảm giác như mình đang rơi xuống các bậc cầu thang và tất cả những gì tôi nên làm là thả lỏng, phó mặc cho lực hút của Trái đất, chỉ cần thế thôi, mọi chuyện sẽ dễ dàng và ổn thỏa. Tôi bấm chặt những móng tay xuống nền cầu thang vấy máu.

Những tiếng gắt gỏng lo lắng từ phía trên vọng xuống. Bọn Báo Sư Tử đã quay lên các bậc thang cao hơn, lăn đá và xác chết xuống chỗ chúng tôi. Một khối gì đó to tướng đùng đùng lao tới, đẩy ngã một k’iik ở hàng đầu và dừng lại cách tôi hai bậc. Quỷ tha ma bắt nó đi. Nếu chúng tôi mất kiểm soát và lùi bước thì mọi chuyện sẽ chấm hết. Một người ngã có thể khiến nhiều người chùn bước. Các k’iik ở hàng đầu nhìn trân trân vào anh bạn chiến đấu bị đè nát và hạ khiên thấp xuống. Cá Sấu 12 ra lệnh cho họ che khiên hơi lệch về phía nam. Họ tuân theo và các tảng đá và xác người bắt đầu trượt qua mà không gây hề hấn gì nhiều. Chúng tôi tiến lên. Hai bậc đầu tiên được vượt qua với ít nhiều thiệt hại. Rồi bốn, rồi tám. Các k’iik Thằn Lằn lê bước nặng nề quanh tôi. Chắc họ nghĩ tôi bị thương. Một hoặc hai lần, có người đỡ tôi dậy nhưng tôi xua tay. Tôi không sao, anh bạn. Tớ chỉ dừng lại thư giãn tý thôi.

Tôi tì trán vào mép bậc thang. Ah. Tôi nhận thấy cây chùy không biết cách nào đã tuột được ra. Tuy nhiên, bàn tay phải tôi vẫn nắm chặt và không tự mở được. Tôi dùng tay trái gỡ nó duỗi thẳng ra và đặt lên nền thạch cao âm ấm. Aaahhh. Sung sướng quá. Thêm một giây nữa thôi. Các k’iik Rắn Chuông lặc lè leo ngang qua. Tôi nhìn theo những chiếc vòng cổ chân bằng vỏ ốc nón của họ lóc xóc như chuông lục lạc. Hun Xoc đâu nhỉ? – tôi tự hỏi. Cứt Ta-tu nữa? Không sao, sẽ tìm thấy họ ngay thôi.

Tôi nhắm mắt lại. Chết tiệt, tôi vẫn còn bị những chớp lóa ảo giác màu cam ngu xuẩn do bột ma túy. Tôi nuốt vài ngụm không khí. Bây giờ nó đã có mùi mỡ cháy; mùi thịt nướng của qủy Sa tăng. Nó khơi dậy nhận thức bản năng rằng chỗ này là chỗ chết và cần phải bỏ chạy ngay lập tức. Tuy thế, không khí trên này vẫn là không khí thật sự. Ít nhất thì chúng tôi cũng thoát được những đám khói. Nên mang lũ động vật ấy lên đây, - tôi nghĩ. Động vật lưỡng cư rất nhạy cảm. Chúng không thể hít khói mà sống được.

Một bàn tay chạm vào cổ tay tôi. Tôi mở một mắt và nhìn lên.

Cứt Ta-tu và hai k’iik của nhà Thằn Lằn đã quay lại tìm tôi. Họ cầm tay xốc tôi dậy và khiêng tôi leo về phía đền thờ. Tôi cố giúp họ nhưng hai bàn chân cứ thõng xuống, chẳng được việc gì hết. Một k’iik Thằn Lằn giơ tấm khiên phủ một chiếc áo choàng ướt để che cho tôi khỏi hơi nóng. Dẹp ra nào, - tôi nghĩ thầm, - nhường lối cho VIP. Chúng tôi đặt chân lên cái mũi, tức là một kim tự tháp nhỏ, đỉnh bằng phẳng, nhô ra ở sườn kim tự tháp lớn và tiếp tục trèo lên.

Một cái xác Báo Sư Tử cỡ vừa lừ lừ lăn về phía chúng tôi như tảng đá lăn xuống một rãnh núi dưới đáy biển. Cứt Ta-tu đứng vào tư thế chặn bóng của cầu thủ bóng hông, chặn cái xác lại và lái nó lăn sang phải bằng hai cú đá. Tốt lắm, - tôi nghĩ, - ký cho thằng nhãi này cái hợp đồng thôi. Nó kéo tôi lên tiếp.

Tôi nghĩ mình thậm chí đã ngủ gật mất vài giây. Các bạn có thể cho rằng thật gay go nếu ngủ quên giữa trận đánh, nhưng trên thực tế, chuyện đó rất thường xảy ra với binh lính. Chất adrenaline trong người họ cạn sạch và phịch, họ ngả đầu lên cây súng và ngáy khò khò.

Cuối cùng, Cứt Ta-tu đặt tôi xuống.

Trên này gần như mát mẻ. Tôi mở cả hai mắt ra.

Tôi đang quỳ bằng cả tứ chi, nhìn xuống một sàn nhà lát vỏ sò bằng bạc. Những mảnh vàng lấp lánh nằm rải rác trên nền bạc và khi ngước lên, tôi trông thấy có hàng chục ngàn mảnh như thế, vun thành từng đống lớn. Tôi đoán chúng là quặng sắt đánh bóng, những mảnh vỡ tấm gương lõm khổng lồ của nhà Báo Sư Tử. Chắc nó đã bị đập nát trước khi chúng tôi lên đến đây để chúng tôi không chiếm được.

Tôi nhận ra chúng tôi đã đến đích.

Nó đây rồi, - tôi nghĩ. Đỉnh cao của thế giới đây rồi. Mẹ ơi.

Nếu tin vào những lời phóng đại mà đế chế này tuyên truyền thì chúng tôi đang đứng ngay trên trái tim, cái rốn, cái ổ bụng của vũ trụ. Rằng căn động chia bốn khoang dưới chân kim tự tháp chính là cái rốn, nơi những người khói từng ngồi họp bàn vào thời điểm kết thúc của mặt trời cuối cùng, khi Cậu Bé Ghẻ nhảy vào đống lửa và trở thành mặt trời vừa tắt lúc nãy.

Cuối cùng tôi cũng ngóc được đầu dậy. Tôi nhìn quanh.

Họ đặt tôi nằm sát rìa hàng hiên của đền thờ, cách bậc thang cao nhất chừng hai mươi sải tay về phía bắc để tôi ít bị phơi ra trước các mũi tấn công từ bên dưới. Họ cũng dùng khiên để che chắn cho tôi khỏi hơi nóng phả ra từ đám cháy. Mặc dù trời vẫn lặng gió nhưng chúng tôi đang ở độ cao đủ để hứng được một ít gió nhẹ. Biết đâu chúng ta sẽ sống sót, - tôi nghĩ. Chí ít là thêm một lúc nữa.

Tôi lết tới mép hàng hiên và nhìn xuống. Oa, chóng mặt. Thoát khỏi cái thế giới đông đúc gần như dưới lòng đất đó, lên tới độ cao này… tôi có cảm giác mà tôi đoán người ta sẽ gặp khi chuyển từ nhìn ba chiều sang bốn chiều. Bên dưới tôi, các quảng trường kín và sân nhà riêng hiện lên rõ mồn một như một bệnh nhân bị gây mê, tách mổ, mở phanh ra, nhuộm màu từng bộ phận, làm khô và đặt trên bàn. Bên tay trái là cầu thang khổng lồ dẫn xuống quảng trường Báo Sư Tử. Trên các bậc thang ngổn ngang đầu người. Đống lửa lễ hội cháy giữa một vòng tròn xác chết đen thui, nhưng bên ngoài vòng tròn đó, nơi tôi đoán rằng nhiệt độ giảm xuống còn khoảng 140 độ (Tương đương 60 độ C.), có ít nhất hai mươi ngàn người đang kẹt giữa đám cháy và các bức tường cao. Họ ở cách rất xa và cặp mắt váng vất của tôi phải mất một phút để tập trung. Và khi nhìn rõ, tôi nhận thấy họ đang nhảy trong hơi nóng, hay đúng hơn là nhảy cẫng lên vì nóng, giật đùng đùng trong một điệu disco cuống cuồng vì đau đớn.

Gusano, sâu cây thùa, là một món ăn ngon lành ở Mỹ La tinh, và một lần, khi mới lên ba hoặc bốn tuổi gì đấy – đó là một trong những ký ức xa xôi nhất mà tôi còn nhớ được – tôi đến nhà bà ngoại và thấy bà đang rang món gì đó. Tôi nhìn vào chảo. Nó đựng đầy một thứ nom như những đứa trẻ không mắt trắng nhợt nhạt đang quằn quại trong mỡ xèo xèo, nhưng cái chết quằn quại hàng loạt và tôi nghĩ tôi đã khóc thét lên, gào tướng lên hay gì đó và bác Generoso đã cười vào mũi tôi. Dĩ nhiên, về sau tôi đâm khoái lũ sâu bọ đó. Nhưng ngay lúc này, tôi lại thấy lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy chúng, khi tôi cảm nhận được sự đau đớn của chúng qua thấu cảm bản năng và dường như mọi cảm giác khác giữa giây phút đó và bây giờ đều không là gì cả. Điều quan trọng nhất là những người này và khoảng một nghìn triệu triệu sinh vật khác đang hoặc sẽ bị tàn hại hàng loạt và do vậy, toàn bộ sự sáng tạo sẽ chỉ còn là một sai lầm.

Giết một hay hai người ban đầu có thể khiến ta có cảm giác kỳ quặc, nhưng giết vô số người sẽ là vô số cảm giác kỳ quặc theo một cách khác hẳn. Nhất là khi anh chứng kiến điều đó xảy ra. Mình không định làm thế này, - tôi nghĩ. Hay ít ra cũng là có lý do. Phải đấy. Những ý nghĩ ngu xuẩn cứ bám lấy đầu óc tôi: “mình không muốn họ phải chết, mình không muốn họ chết, mình không còn lựa chọn nào khác, không còn cách nào khác, không còn cách nào…”. Dừng lại đi, - tôi tự nhủ. Mày cố cảm thấy tội lỗi chỉ để tự nghĩ mình là người tốt thôi. Mày thì tốt đẹp gì. Mày là thằng tồi.

Song dù sao chúng tôi cũng đã làm được điều đó. Chúng tôi nói: “hãy chiếm lấy kim tự tháp” và chúng tôi chiếm được kim tự tháp. Chúng tôi xoay xở thế nào mà giỏi nhỉ?

Nhờ thuốc mỡ và trò liếm mắt cho nhau đã được tập dượt thành thạo, hầu hết chúng tôi đều nhìn rõ trong khi rất nhiều người khác không thấy gì. Tuy nhiên, sự bất ngờ cũng góp phần đáng kể. Chỉ một tí tẹo tổ chức, lên kế hoạch và sẵn sàng ọi việc có thể xảy ra đã đưa chúng tôi đi được khá xa.

Và hơn hết là đám lính Báo Sư Tử dưới quảng trường quá khiếp sợ kim tự tháp linh thiêng này đến mức không dám leo lên nơi chúng không được phép, ngay cả khi sắp chết cháy. Thực ra, nhân tố quyết định đơn giản nằm ở chỗ tôi không tin, và Koh… Ờ, thì bà ta vẫn còn hơi tin, nhưng không nhiều như trước khi gặp tôi. Sự mê tín có lẽ là thứ vũ khí mạnh số một trên đời, nhưng chắc chắn sự ngờ vực là thứ vũ khí mạnh thứ hai. Cortés không tin và điều đó hiển nhiên giúp ích cho ông ta. Nghĩ lại, khi ông ta bị cắt đường rút lui và bị vây hãm tại Tenochtitlan, ông ta và lính của mình đã làm hệt như chúng tôi đang làm đây. Họ leo lên đỉnh kim tự tháp Huitzilopochtli. Có lẽ thổ dân đã không đuổi theo họ lên đó…

A, bà ta đây rồi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 30 - Part 03

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cái Cớ Để Yêu Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50



Anh Tan Rồi Đó

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 14


Gái Hư Hoàn Mỹ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29


Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 145