Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương Chương 44: Chương 44
Chương trước: Chương 43: Chương 43
Trên người nàng khắp nơi đều là máu, nó bầm lại thành một mảng to.
Lúc thay y phục cho Tống Đại Mãnh, hai người Vô Hoa và Linh Âm đồng thời nhíu mày. Đặc biệt là trên cánh tay, có năm chỗ bị bầm tím, mà chỉ trong thời gian ngắn cũng đã biến thành màu đen, có thể thấy sức lực người bạo hành vô cùng lớn và tàn nhẫn, nếu Tống Đại Mãnh không phản kháng thì nói không chừng nàng đã chết trong tay hoàng hậu rồi.
"Quả thực rất quá đáng! Sao hoàng hậu lại có thể làm như vậy?" Không chỉ trên cánh tay mà trên lưng trên đùi trên ngực còn bị bầm tím, Vô Hoa thực sự không nhịn nổi, một bên vừa thoa thuốc cho Tống Đại Mãnh một bên thì tức giận bất bình thay nàng, "Nếu để cho Vương gia biết, thì người phải làm như thế nào cho phải? Bà ta là hoàng hậu, căn bản Vương gia cũng không có cách nào bắt bà ấy."
"Ai nói không có cách nào, không phải Vương gia còn có hoàng thượng sao?" Lúc này, lông mày của Linh Âm đã nhăn nhó như một bà lão, nhìn thấy trên ngực Tống Đại Mãnh có vết bầm, nàng rất là tức giận, "Thực sự là đáng ghét, Vương phi cũng không có đắc tội bà ta, sao lại đối xử với Vương phi của chúng ta tàn nhẫn như vậy. Trời ạ, vết bầm trên cổ cũng không thể che đi được... Không được, chuyện này nhất định phải nói cho Vương gia biết, nhất định Vương gia phải làm chủ cho Vương phi."
Hai người đều cảm thấy cục tức này không trôi, nhưng Tống Đại Mãnh rất bình tĩnh. Nàng kéo ống tay áo lên nhẹ như mây gió nói: "Không cần, ta cũng không có gãy tay gãy chân, cũng không cần phải để cho Vương gia lo lắng. Thay vì nhiều một chuyện còn không bằng thiếu một chuyện."
Bất quá sau này nhìn thấy hoàng hậu thì đi đường vòng là được rồi, lần này nàng chịu thiệt, nhưng nàng cũng không để cho có lần thứ hai.
"Vương phi?" Hai ngươi Vô Hoa Linh Âm vô cùng ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn nhau, lại lắc đầu, "Bọn nô tỳ không nhịn được."
"Chỉ cần ngậm kín miệng thì có thể làm được."
"Nhưng mà..."
"Đúng là không có gì hay. Các ngươi mau trang điểm cho ta đi, không nên để Vương gia một mình ở trước mặt hoàng thượng được." Nàng đứng lên đi đến bàn trang điểm.
Lần thứ hai Vô Hoa và Linh Âm nhìn chăm chú nàng lần nữa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó bước đến bàn trang điểm chuẩn bị trang điểm cho nàng.
Các vết bầm trên người có thể lấy trang phục che lại, nhưng còn ở trên cổ thì làm sao đây? Trong lúc Vô Hoa Linh Âm đang suy nghĩ phải làm như thế nào thì nàng đã lấy một cái khăn tay trong ngăn kéo của bàn trang điểm ra, ở trên cái khăn còn có thêu mấy đóa hoa đào nở.
Nàng lấy tay quàng cái khăn qua cổ sau đó nhìn theo vết bầm trên cổ đó mà cột lại để che đi. Hoa đào ở trên khăn tay để lộ ra bên ngoài chỉ cần nhìn qua cũng biết nàng có bao nhiêu phần quyến rũ.
Thấy có hiệu quả, Linh Hoa và Vô Âm rất vui, nhưng sau đó lại chau mày. Vết bầm có thể che khuất nhưng thương thế bên trong đến lúc nào mới khỏi hẳn?
Nếu không có hoàng thượng đến, căn bản Tống Đại Mãnh cũng không thể động đậy người được. Dù sao hoàng thượng cũng có quyền cao nhất hơn hoàng hậu, cũng

Xem tiếp: Chương 45: Chương 44.2