Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 45 - 46

Chương trước: Chương 43 - 44



45. Chụp ảnh × chứng thực

Có những thời điểm, đối mặt với những tình huống xảy ra bất ngờ, phản ứng bản năng của con người thường là, trốn tránh.

Khi sự thật đã xảy ra trước mắt, trong óc lại không ngừng tự ám thị mình “Chuyện đó cùng mình không có liên quan gì”.

An Dĩ Mạch theo quán tính duy trì tâm tính đà điểu trước những chuyện chấn động đang xảy ra trước mắt, biểu tình đờ đẫn nhìn bài viết ghê người kia.

Mạng của trường. Người viết nặc danh.

Hàng chữ màu hồng chói mắt. Trong bài viết còn dùng những từ ngữ mẫn cảm “Tiếp khách”, “Mang thai” , “Nạo thai” gây sự chú ý.

Bài viết cũng không dài, chỉ biểu đạt ý tứ giống như tiêu đề. Tiêu điểm chính là năm tấm ảnh chụp cực kỳ rõ ràng trong bài.

Tấm thứ nhất là trong đại sảnh lầu một nhà ăn Amour của Hoàng Triều Đại Hạ, chỗ gần cửa. Cố Quân Thanh kéo tay cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô.

Tấm ảnh này chụp vừa vặn ở một góc độ xảo quyệt, gương mặt Dĩ Mạch đã che đi khuôn mặt người đàn ông kia, động tác giống như hôn môi, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt cô đang mỉm cười.

Tấm thứ hai là cô cùng Cố Quân Thanh đang đi ra cửa, hắn khoác áo khoác cho cô.

Tấm thứ ba là trước khi cô ngồi vào trong xe. Ảnh chụp trọng điểm đặt ở bốn chữ to “Hoàng Triều khách sạn” màu vàng sáng lòa.

Tấm thứ tư là cô xuống khỏi xe Audi R8 đứng trước cửa trường học.

Tấm thứ năm là cô ngồi trên ghế trước cửa phòng phụ sản. Cô cúi lưng, khuôn mặt u sầu.

Những bức ảnh này đều bị PS qua, gương mặt Cố Quân Thanh cùng những người chung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có Dĩ Mạch là có thể trông thấy rõ ràng. (PS: photoshop)

Bên dưới bài viết có rất nhiều phản hồi, nhục mạ hèn mọn chiếm đa số, còn có những câu như ‘không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài’ linh tinh. Cũng có người đăng ảnh chụp của Dĩ Mạch lên so sánh, sau đó đem tên cùng lớp nhất nhất viết ra.

Lý Thiến nổi trận lôi đình: “Ai làm, chuyện xấu xa như vậy! Lão nương muốn đi tra IP này.”

Nguyên Viên trầm mặc một lát, nhìn Dĩ Mạch bên cạnh hỏi: “Tấm ảnh cuối cùng này, là PS ra, hay là có thực?”

Cô nghĩ nghĩ, đáp: “Có.”

Hai người đều cả kinh.

“Chuyện khi nào?”

“Ai ?”

Hai người đồng thời lên tiếng.

Dĩ Mạch nhìn ánh mắt các cô mang theo vẻ lo âu rõ ràng, muốn nói lại nói không nên lời. Cô đã đáp ứng Tiểu m, không đem chuyện này nói cho bọn họ, hiện tại lúc này, nên làm thế nào mới tốt?

Công kích như vậy với một nữ sinh như An Dĩ Mạch mà nói, là trí mạng không thể nghi ngờ. Ở một hoàn cảnh khép kín như trường học, dư luận truyền bá rất nhanh, có thể rất dễ dàng hủy diệt một người.

Chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, sau lưng chê bai. Tất cả những điều đó đều như mũi nhọn sắc bén, đâm vào nơi mỏng manh nhất trong tâm hồn.

Cứ như vậy lặp lại, huyết nhục mơ hồ.

Cô còn nhớ rõ năm trước có một nữ sinh năm nhất đã nhảy từ lầu sáu xuống. Khi đó cô cùng mọi người đứng cách đó không xa, đã nhìn thấy một màn đó.

Trong nháy mắt, gió thổi bay tà áo trắng đơn bạc của nữ sinh kia, giống như một đôi cánh.

Tiếng vang làm cho người ta run run qua đi, bộ quần áo trắng kia cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Tựa như một đóa hoa nở rộ.

Cô nghe thấy câu nói kèm theo tiếng nức nở của nữ sinh kia trước khi rơi xuống.

—— Tôi không phải gái bao.

Biện bạch. Làm sáng tỏ. Bằng chính sinh mệnh.

Về sau, những kẻ từng không ngừng tung tin vịt nói nữ sinh kia làm gái bao ở quán bar, bắt đầu vội vàng giải thích bọn họ chưa từng nói những lời gây tổn thương người khác như vậy, dưới sự điều tra của cảnh sát, bọn họ liên tục lập lại mình tin tưởng nữ sinh kia trong sạch, hoàn toàn bỏ qua chuyện mình nghe nhầm đồn bậy mới tạo thành thảm kịch như vậy.

Nhưng mà, mỗi người bọn họ đều là hung thủ.

Bởi vì bọn họ đã phạm phải một sai lầm vĩnh viễn không thể bù đắp được.

Bọn họ dùng cái gọi là quyền ngôn luận gián tiếp giết chết một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Ở độ tuổi tốt đẹp nhất của cô ấy.

Đó là sức mạnh của dư luận.

Nó có thể ngược dòng chảy phá hủy hết thảy.

Tim cô đập rất nhanh, nhanh tới mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô liên tục tự hỏi mình.

Nếu đối tượng bị công kích là Đường Tiểu m nhu nhược, như vậy, kết quả sẽ như thế nào?

Cô không ngừng nhớ lại bộ dáng Tiểu m cả người run run đi ra từ phòng giải phẫu, chậm rãi, xiết chặt tay.

Nếu cô nói ra…

Ngẩng mặt lên, thấy Lý Thiến cùng Nguyên Viên nhíu mi lo lắng. Dĩ Mạch bỗng nhiên thản nhiên nở nụ cười.

Ba người bọn họ đều là những cô gái đáng để cô bảo hộ nha. Tình cảm thân thiết như chị em.

“Tao đi bệnh viện bất quá chỉ là để kiểm tra cơ thể.” Cô vân đạm phong khinh nói, “Những hình ảnh loạn thất bát tao đó, cứ mặc kệ nó.”

“Mặc kệ là thế nào, trước tiên phải liên hệ với quản lý viên của trang web trường, xóa bài viết này đi trước khi ảnh hưởng của nó lan rộng.” Nguyên Viên đẩy gọng kính. Lý Thiến vội gọi điện cho Lục Duẫn xin giúp đỡ.

Buổi chiều bốn giờ, bài viết kia đã bị quản lý viên xóa bỏ. Lục Duẫn gọi điện thoại nói bài viết này được gửi từ mạng bên ngoài trường, người đăng kí sử dụng là một sinh viên khoa Tin, nhưng vị đồng học năm thứ tư này, năm ngày trước đã vội về nhà chịu tang, căn bản không có thời gian gửi bài viết.

“Dĩ Mạch, người chụp ảnh này là đứng từ bên ngoài khách sạn chụp vào. Hơn nữa hắn còn theo dõi mày đến tận trường học.” Lý Thiến cẩn thận quan sát năm tấm ảnh chụp kia, sau đó kết luận. “Dĩ Mạch, ngày đó sau khi chúng tao bị đưa đi, mày có nhìn thấy người nào hành động kỳ quái không? Giống như kiểu mặc bộ đồ đen, tay cầm nhánh cây ngồi trong góc vậy?” Cô hận nghiến răng ngứa lợi.

“Mày nghĩ đây là phim hoạt hình sao, còn cầm nhánh cây… Sợ người khác không biết hắn rình coi chắc?” Dĩ Mạch đại hãn.

“Nhìn thủ pháp chụp thực lão luyện, tao đoán có khả năng là kẻ này đã từng học chụp ảnh.” Nguyên Viên bình tĩnh phân tích, “Hơn nữa, theo hắn biết rõ tài khoản cùng địa chỉ mạng của sinh viên đại học C, xem ra, chỉ sợ tám phần là người quen gây nên.” Cô giương mắt nhìn An đồng học trấn định trước mắt, nhíu mày, “Thời gian chụp ảnh là sau khi chúng tao rời khỏi đó, khi đó mày có gặp ai quen mặt không?”

Chụp ảnh. Diễn đàn đại học C. Người quen.

An Dĩ Mạch túm lấy quần áo chạy ra ngoài.

Vội vàng nhảy xuống khỏi xe taxi, Dĩ Mạch đứng ở góc đường quen thuộc kia, ánh mắt dừng ở logo mặt trời màu vàng của Phi Ngã Viêm Dương.

Đây là nơi cô từng đứng lặng lẽ vô số lần. Hết thảy giống như quay lại lúc trước.

Trong kẽ hở mơ hồ của thời gian, đèn xanh đèn đỏ biến ảo không ngừng, trên đường xe cộ đi lại như nước chảy, đám người trên đường rộn ràng nhốn nháo, quán ăn bên đường nấu Quan Đông nóng hầm hập cũng vẫn như lúc trước.

Giờ phút này, đứng ở nơi này cô vẫn giống như cô bé ôm ấp niềm vui sướng cùng lo lắng, đơn độc đứng nơi đây chờ đợi, tựa như chưa từng chịu bất cứ đau thương nào.

Từng bước, từng bước chậm lại.

Cuối cùng dừng lại ở góc đường.

Tất cả giống như một bức ảnh chụp đã phai màu. Toàn bộ khung cảnh xung quanh như mơ hồ, chỉ còn lại hình ảnh một cô bé quấn khăn như bánh trưng, tay cầm ly cà phê nóng đứng đợi.

Trải qua đau thương, không chỉ là cảm tình, còn có tâm.

Bỗng nhiên bắt đầu không biết làm sao.

Vì sao tới nơi này.

Khi cô nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia từ trong tòa nhà đi ra, yết hầu nghẹn lại, lồng ngực đau nhói.

Hắn cầm theo một chiếc túi xách tinh xảo của nữ, đẩy cửa thủy tinh ra giúp Lý Yên Như. Phong độ phiêu phiêu nói cười yến yến.

Cô chậm rãi đến gần.

Lý Yên Như thả chìa khóa vào tay hắn, làm nũng nói: “Hôm nay em không muốn lái xe, anh lái đi.”

“Em a…” Hắn bất đắc dĩ giả bộ nhíu mày.

Quen thuộc như vậy.

Dĩ Mạch đứng trước mặt hắn. “Tống học trưởng.”

Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng, còn có một tia bối rối không dễ phát hiện.

“Có thể xin anh chút thời gian không? Tôi có chút việc muốn tìm anh nói chuyện.” Cô nói thực vững vàng cũng rất nhanh, dùng ngữ khí không một tia gợn sóng.

Hắn do dự một lát, tầm mắt chuyển tới Lý Yên Như bên cạnh, lại thấy trên gương mặt được trang điểm cẩn thận của cô ta hơi châm chọc ý cười.

“Có học muội tìm còn không mau đi? Em đi trước.” Lý Yên Như khoát tay không sao cả, cầm lấy túi xách trong tay hắn.

“Chúng ta tới KFC ngồi đi.” Dĩ Mạch tựa hồ không muốn cho hắn đường cự tuyệt.

“Được rồi.” Hắn gật đầu.

Bước đi thong thả. Một trước một sau. Nhưng mà tần suất cũng tương tự như thế.

“Muốn ăn gì không, anh đi mua.” Hắn hỏi.

“Không cần.” Cô lắc đầu.

“Như vậy, như cũ, hương dữu mật trà đi.” Hắn đi xếp hàng.

Chỗ ngồi bên cửa sổ. Dưới ánh hoàng hôn.

Hắn còn mua bánh trứng đưa cho cô. “Nhân viên cửa hàng nói không có nguyên vị, ăn tạm vậy.”

Hắn vẫn nhớ rõ như trước.

Trong một chớp mắt, cô cảm thấy có chút giật mình.

“Tôi tới đây tìm anh, là muốn hỏi một chuyện.” Có chuyện phải nói, vẫn muốn nói.

“Nói đi.” Người thanh niên ngồi đối diện im lặng nhìn cô.

“Tối hôm đó, anh tới khách sạn Hoàng Triều, là trùng hợp sao?”

Tầm mắt chạm vào nhau, trong không khí, tràn ngập một loại đau thương nói không rõ.

“A, Cố tổng.” Đứng ở cửa thanh âm Lý Yên Như mềm mại có thể nặn ra nước.

Cố Quân Thanh thản nhiên gật đầu, đang định rời đi lại nghe thấy người phía sau lên tiếng có vẻ kinh ngạc: “Ô, cô bé lần trước mua bánh trứng khi nãy vẫn còn chờ ở góc đường đâu rồi, sao giờ đã không thấy ?”

Hắn có chút kinh ngạc quay đầu.

Thanh âm cô gái ngọt ngấy người. “Nghe Tống Úc Bạch nói là học muội của anh ấy, hai người ấy thoạt nhìn quan hệ thật tốt.”

“Cô ấy đi về phía kia?” Ngữ điệu hắn lạnh như băng.

“Vì sao hỏi như vậy?” Tống Úc Bạch cầm chén cà phê, trong lòng bàn tay hơi hơi ra mồ hôi.

“Tôi muốn chứng thực một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tống học trưởng còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

“Anh đi tìm người, gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên.” Hắn đáp.

Dĩ Mạch trầm mặc một lát, nói: “Cám ơn. Thời gian không còn sớm, tôi phải đi.”

“Đợi chút.” Hắn mở miệng giữ lại, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Có người theo dõi tôi, chụp ảnh phát lên diễn đàn của đại học C.”

“Em… nghi ngờ là anh làm ?” Sắc mặt hắn hơi trắng bệch.

Cô không nói. Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh nhạt nhìn hắn.

Tống Úc Bạch cười khổ một chút: “Như vậy, hiện tại thì sao, không tìm được chứng cớ nên bỏ đi?”

“Anh nói , đó là trùng hợp.”

“Em tin anh?”

“Tin cũng được, không tin cũng được, đó là chuyện của tôi. Cám ơn anh.” Cô đứng dậy rời đi, bước qua chỗ hắn ngồi, lại nghe hắn nghe giọng nói.

“Anh vĩnh viễn, sẽ không lại làm chuyện thương tổn em.”

Cô ngừng lại một chút, nhếch miệng tự giễu. “Phải rồi, những chuyện thương tâm đó, một lần là đủ rồi.”

Lúc cô đẩy cửa thủy tinh bước ra, lại thấy một người đàn ông đang ôm tay đứng bên cửa xe, hơi ngẩn ra, tiện đà cười rộ lên.

Cố Quân Thanh nhìn cô mỉm cười bước nhanh về phía mình, giống như thấy một đóa Sắc vi nở rộ, xinh đẹp thơm mát xiêu lòng người.

“Sao anh tìm được em?” Cô vui vẻ.

“Anh lấy ba nén hương vái thổ địa công công, ông ấy nói cho anh biết.” Hắn xoa xoa hai má của cô, mỉm cười.

******************

46. Phân biệt × nhiệm vụ

Tha thứ cũng không phải là cầu người khác tha thứ ình, mà là tự đạt được sự tha thứ từ nội tâm.

Cách cửa sổ, Tống Úc Bạch thấy Dĩ Mạch mỉm cười với Cố Quân Thanh. Ánh mắt hạ xuống một chút. Hắn miễn cưỡng dời tầm mắt, than nhẹ một tiếng.

Cô bé này rốt cục đã ra khỏi bi thương, tìm được một người thực lòng yêu mình.

Nên cao hứng đi.

Hắn bấm một hàng chữ trên điện thoại di động, sau đó ấn gửi đi.

Chỉ chốc lát, liền thu được tin nhắn đáp lại.

“Không có chứng cớ, không thể nói lung tung đâu. Tống học trưởng.”

Chiếc Audi R8 dừng lại trước một đèn đỏ.

“Sao anh không hỏi em đến đây làm gì?” Dĩ Mạch nhìn người đàn ông ngồi phía sau tay lái hỏi.

“Nương tử đến cửa công ty cũng không tìm ta, vi phu đang thương tâm.”

Cô im lặng một lát.” Em đến tìm Tống Úc Bạch hỏi vài chuyện.”

“Cậu ta thành thật trả lời?”

“Có một số việc có vẻ phức tạp hơn nhiều so với em nghĩ.”

“Cần anh hỗ trợ không?”

Cô nghĩ nghĩ, lắc đầu.”Để em tự giải quyết.”

Hắn một tay lái xe, một tay nắm lấy tay cô, ôm trong lòng bàn tay, nói: “Nếu không giải quyết được, nói cho anh biết.”

“Ừm.” Dĩ Mạch gật gật đầu.

Bàn tay Cố Quân Thanh luôn ấm áp, có cảm giác làm cho người ta thấy yên ổn. Hắn không truy vấn “Rốt cuộc có chuyện gì” giống những người đàn ông dong dài, cũng không ồn ào “Giao cho anh” giống những người đàn ông cường quyền, thích đảm nhận nhiều việc. Hắn thậm chí cũng không hỏi “Em đến làm gì”, để cho cô đủ không gian và đường sống, đến lúc này cũng chưa từng qua lại nói rõ hay có khúc mắc.

Hắn luôn đem lại cảm giác khoan dung cùng tín nhiệm cho người khác. Luôn khoanh tay đứng phía sau, chỉ cần quay đầu lại, là có thể nhìn thấy hắn mỉm cười khích lệ.

Dĩ Mạch cảm thấy, người như vậy hẳn là một ông chủ tốt…

Lúc này, Cố Quân Thanh bỗng nhiên gọi điện thoại, chỉ nghe hắn nói ngữ điệu nhẹ nhàng: “Sáng sớm ngày mai giao trang bìa tờ tạp chí mới cho tôi.” Nói xong, cúp máy.

“Là tờ tạp chí mới《S. L. 》sao?” Cô không nhịn được tò mò. Kia tựa hồ… là do bộ phận thiết kế chỗ Tống Úc Bạch phụ trách?

“Ừ.”

“Tờ tạp chí đó, em nhớ là… Hình như là đầu tháng mới phát hành mà? Đã thẩm định sớm như vậy sao ?” Hiện tại, còn hơn nửa tháng nữa, Dĩ Mạch thầm bái phục phương thức làm việc của người này.

“Chọn thời cơ để tăng cường hiệu suất làm việc của nhân viên, cũng là một phương thức để thúc đẩy sự phát triển của tập đoàn. Nhất là đối với một số nhân viên thích gây phiền toái.” Hắn cười phong hoa tuyệt đại.

“…” Nói như vậy, rõ ràng là anh muốn ép buộc Tống Úc Bạch tăng ca, lại hại luôn toàn bộ những người của phòng thiết kế…

Người như thế tuyệt đối tuyệt đối không phải là một ông chủ tốt!

Dĩ Mạch tự khinh bỉ suy nghĩ vừa rồi của mình.

Lúc Hứa Thú về nhà, từ phòng bếp truyền đến từng đợt hương thơm.

Hắn có chút vui sướng vội vàng đi vào phòng bếp, thấy Đường Tiểu m đeo tạp dề, một tay cầm đũa, một tay giơ nắp nồi, giống như tấm chắn để chắn những giọt dầu bắn ra ngoài.

Cô nhìn hắn, nháy mắt mấy cái vẻ hối lỗi, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm bị nắm bím tóc: “Thực xin lỗi, em chưa từng nấu cơm.”

Hắn bớt lo lắng, chậm rãi cười rộ lên đi qua, cầm lấy dụng cụ trong tay cô. “Nóng không? Em đi nghỉ đi. Để anh làm, một lát là xong thôi.”

Một lát sau, bưng thức ăn lên bàn, Hứa Thú thấy Đường Tiểu m ngồi bên cạnh bàn chờ hắn. Trong tay còn cầm một chai vang đỏ, cùng hai cái ly cao.

“Thân thể em hiện tại không nên uống rượu.” Lúc cô rót rượu, hắn đưa tay ngăn lại.

“Không có việc gì, em chỉ uống một chút thôi.” Khuôn mặt Tiểu m ôn nhu , dưới ánh đèn lại càng dịu dàng.

Hắn buông tay, đầu ngón tay vẫn còn độ ấm của sự tiếp xúc khi nãy chưa tiêu tan.

“Ngụm thứ nhất, cám ơn anh đã cho em ở đây.” Cô nâng chén, nhẹ nhấp một ngụm. “Nhiễu thụ tam táp, hà chi khả y(*). Khi em khó khăn nhất, anh đã giúp đỡ em mà không cần biết lý do, em nên cám ơn anh.” (* Hai câu thơ trong bài Đoản Ca Hành Kỳ của Tào Tháo, nghĩa là ‘Lượn quanh cây ba vòng, mà không tìm được chốn nương thân’.)

Hắn có chút vô thố, trong cuộc sống, bất luận là khi ngọt ngào, hay lúc khắc khẩu rơi lệ, trong trí nhớ của hắn, Đường Tiểu m luôn luôn là nhu hòa như nước. Mà giờ phút này, trong ánh mắt cô, hắn bỗng nhận thấy một chút khác biệt. Điều này làm cho hắn bỗng cảm thấy xa lạ.

“Tiểu m…” Hắn nhẹ gọi tên cô.

“Ngụm thứ hai, nhớ lại tình cảm của chúng ta.” Cô lại lần nữa nâng chén, “Bất luận những năm gần đây anh có yêu em hay không, nhưng lần này anh cho em ở lại đây, chỉ cần như thế em cũng đã cảm thấy, anh là người đáng để em yêu thương. Em chỉ muốn nói với anh, em yêu anh đã rất lâu, cho tới giờ vẫn chưa từng hối hận.”

“Không phải như em nghĩ…” Hắn còn chưa nói xong liền bị ngắt lời.

“Ngụm thứ ba, mời anh.” Cô vươn tay, chạm vào chiếc ly trong tay hắn, phát ra thanh âm ‘leng keng’ dễ nghe. “Có đôi khi hạ quyết tâm là một chuyện thật khó. Đi tới bước hôm nay, là chấm dứt, cũng là bắt đầu. Qua hôm nay, chúng ta đều có cuộc sống mới. Hứa Thú, tái kiến.”

Dứt lời, cô ngửa mặt, uống cạn ly rượu.

Hắn giờ phút này tựa hồ thấy rõ, trong đôi mắt đỏ hồng của cô có gì xa lạ.

Là kiên định, cùng quyết tuyệt.

“Em muốn đi đâu ăn tối?” Cố Quân Thanh thực dân chủ trưng cầu ý kiến của cô.

Dĩ Mạch đảo mắt, hỏi: “Cái kia… có khách sạn nào có cả chỗ ở, không cần quá lớn, vị trí hẻo lánh chút, từ trên lầu nhìn xuống có thể thấy hết mọi việc bên dưới …”

Hắn ngẩn ra một chút một chút, cười thực ẩn nhẫn: “Ăn ngủ tại chỗ sao, xem ra vì sự an toàn của nương tử, tối nay vi phu nên ngủ lại cùng mới phải.”

“…” Cô đỏ mặt, nghẹn khuất không giải thích nổi.

Lúc ăn cơm, cô quả thực giống như con khỉ, nhảy lên nhảy xuống, quay trái quay phải nhìn xung quanh.

Cố Quân Thanh an ổn ngồi, xem cô nhìn chung quanh, hơn nữa phụ trách giải thích với phục vụ sinh “Cô ấy không có việc gì, là đang đợi người” .

“Ngồi xuống ăn cơm.” Cố cầm thú cảm thấy vui vẻ, môt tay chống trán, nói, “Bụng rỗng không thể vận động sau khi ăn.”

Tìm kiếm không có kết quả Dĩ Mạch uể oải cầm lấy đũa, nhỏ giọng nói thầm: “Em vận động đủ rồi, sau khi ăn xong anh tự vận động đi…”

“Động tác của em như vậy thực là đả thảo kinh xà.” Hắn thì thầm vài câu với người phục vụ, chỉ chốc lát, trưởng ca mặc đồng phục màu đen xuất hiện bên cạnh bàn hai người.

“Cố tiên sinh.” Người đàn ông trung niên mập mạp mỉm cười.

“Có gì khác thường không?” Hắn hỏi.

“Từ sau khi ngài tiến vào khách sạn tới giờ, không có dấu vết của bất kì kẻ nào theo dõi.”

“Tốt, cám ơn.”

Người đàn ông trung niên đi rồi, Dĩ Mạch có chút kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết có người theo dõi em?”

“Từ hành động của em hôm nay có thể đoán được vài phần, khi nãy nhắn tin chứng thực, quả đúng vậy.” Hắn giơ di động lên, có thể thấy rõ tin nhắn Lý Thiến gửi đến.

“…” Con heo này, cô căm giận. “Rõ ràng em đã bảo nó không được nói với người khác …”

“Ở trong lòng phu nhân, ta xem như ‘Người khác’ ?” Cố ý nhấn mạnh trọng âm, ngữ điệu giơ lên, nguy hiểm mười phần.

“Ách… Không phải…” Cô nhỏ giọng đáp lại.

“Ăn no ?” Hắn nhận được câu trả lời vừa ý, hỏi tiếp, “Phu nhân muốn ở lại đây hay là…”

“Không được không được!” Cô giống như bị người ta nắm đuôi. “Em về trường học…”

Xe dần dần chạy lệch khỏi lộ tuyến.

Trò chuyện câu được câu không, tới lúc Dĩ Mạch ý thức được đây không phải đường về trường thì từ xa đã có thể nhìn thấy Lưu Vân Đình Viện.

“Cái kia… Đây hình như là nhà anh…”

“Không sai, có tiến bộ, lần này đã nhận ra được.”

Cô nghệt mặt. “Sao lại đưa em về nhà anh?”

Hắn dừng xe ở cửa, xuống xe mở cửa giúp cô, hai tay còn chống tai cửa xe.

“Đêm nay, ở lại được chứ?”

Dĩ Mạch hoảng hốt muốn sung huyết não, chân tay luống cuống cứng ngắc. “Không… Không tốt…” Cô bị hóa thạch lắp bắp đáp.

Hắn cúi người ghé sát vào, gần tới mức có thể ngửi hương khí thản nhiên trên người. Đó là hương vị hắn quen dùng.

“Vì sao?” Hắn hỏi. Mỗi khi thấy cô mặt đỏ tai hồng, hắn đều không nhịn được muốn hôn cô.

“Cái kia… Anh không biết là quá sớm sao… Em…” Thanh âm của cô nhỏ xíu nghe không rõ.

“Quá sớm sao? Ta vốn định cùng nương tử chơi《 Càn Khôn 》, xem ra nương tử thích luyện cấp nửa đêm?” Trong lòng hắn nghẹn cười, trên mặt vẫn bình tĩnh.

“…Là… chơi trò chơi sao?” cô hắc tuyến.

“Nếu nương tử cảm thấy không đủ phong phú, ta không ngại phát tán tư duy, suy nghĩ chuyện khác.”

“Đủ…”

Chu thẩm thực thích cô bé hiền hòa này. Mỗi khi thấy cô đến, nhất định phải xuống bếp làm đồ ăn. Trong lòng bà, sớm đem Dĩ Mạch cùng Cố Quân Thanh buộc định cùng một chỗ, phối hợp giống như loại đồ khuyến mãi mua một tặng một. Nhưng mà thái độ thuận theo tự nhiên của Cố Quân Thanh làm cho bà hiện tại thực sốt ruột. Lần này cũng vậy, hai người ngồi trước hai máy tính chơi trò chơi, ngay cả nói cũng không nói một câu, khiến bà nhìn xem mà thấy chán ốm.

Than một câu, hiện tại bọn trẻ thực là… Liền tắm rửa đi ngủ.

Trong bang phái, mọi người đối với việc Thanh Quân cùng Mạch Thượng Sắc Vi đồng thời đăng nhập tỏ vẻ khinh miệt bất đồng trình độ.

[ bang phái ] Bạch Ánh Trăng: Tiểu Sắc Vi ~ đàn ông tốt có rất nhiều, muội trăm ngàn đừng thắt cổ chết ở một thân cây, nhất định phải thắt thêm vài mảnh vải ở mấy thân cây bên cạnh!

[ bang phái ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Tiểu Nấm, muội trăm ngàn đừng để cầm thú kia sắc dụ. Muội xem, Phật Di Lặc chỉ là nhất thời nổi sắc tâm, vậy mà mất một con Biến Dị Lôi Thú ~

[ bang phái ] Hoàng Sắc Yêu Đồng: Đúng thế, đúng thế, tỷ xem, ta chính là điển hình của một thế hệ thanh niên trẻ tuổi nam tính a…

[ bang phái ] Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: Sang tuần nhiệm vụ kia sẽ hết hạn, Thanh Quân ngươi đã làm chưa?

[ bang phái ] Thanh Quân: Vẫn chưa làm, hôm nay online cũng là để làm nhiệm vụ.

[ bang phái ] Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: Ta cùng Ánh Trăng làm, nhưng nhiệm vụ nhận được thực BT, lại rất mất thời gian, cho nên bỏ qua.

[ bang phái ] Ăn No Chống Sổ Kiếm Tiền: Đến nay đã có ai được phần thưởng của nhiệm vụ đó chưa?

[ bang phái ] Cực Độ Hoàn Mỹ: Chưa có. Nhưng ta nghe nói Đế Tu cũng đang làm.

[ bang phái ] Thanh Quân: Phu nhân, đi, chúng ta cùng đi hoàn thành nhiệm vụ “Ngàn năm chờ đợi”.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 47 - 48

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Hồng Tuyến Ký

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 57


Thế Thân Của Tình Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Mật Ngữ - Lời Ngọt Ngào

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12