Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 47 - 48
Chương trước: Chương 45 - 46
47. Khắc khẩu × hậu tuyển
Dĩ Mạch trong lòng không yên, cảm thấy cấp bậc thấp tất nhiên sẽ gây cản trở, vì thế trước tiên lên diễn đàn xem miêu tả nhiệm vụ “Ngàn năm chờ đợi”.
Diễn đàn giới thiệu đơn giản đến cực điểm. Nhân vật có được quyển trục nhiệm vụ sẽ tổ đội cùng người khác phái, cấp bậc không hạn chế, đội trưởng sẽ tiếp nhận nhiệm vụ ở chỗ NPC Kính Vũ của Thánh Thành, sau đó làm theo yêu cầu, trong vòng 72 giờ phải hoàn thành nhiệm vụ, người chơi thuộc ba tổ đội đầu tiên của mỗi khu hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nhận phần thưởng tương ứng. Phần thưởng cũng không giống nhau, tùy theo thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Về phần yêu cầu nhiệm vụ, cùng phần thưởng, một chữ cũng không thấy nhắc tới.
Dĩ Mạch linh cơ vừa động tính đi cưỡng bức lợi dụ Lam Hồ Xa, muốn từ trong miệng hắn đào lấy chút thông tin, không ngờ thằng nhãi này quẳng đi bộ dạng mềm mỏng thường ngày, bày ra một tư thế uy vũ không chịu khuất phục, không tiết lộ nửa câu.
Lúc này ở kênh bang phái, thấy Cực Độ Hoàn Mỹ nói: “Trên thế giới vẫn còn ầm ỹ.”
Mở kênh thế giới ra, quả nhiên một mảnh phồn hoa.
Dĩ Mạch liếc nhanh, liền thấy có ít nhất mười người đang chửi rủa nhau. Hơn nữa khác một trời một vực so với những trận khắc khẩu thường ngày.
Bình thường nguyên nhân cãi nhau có rất nhiều, tỷ như “Ngươi đoạt quái của ta “, “Ngươi đoạt nam nhân của ta “, “Ngươi lấy tiền của ta” linh tinh, còn có những kiểu gọn gàng dứt khoát như “Ta nhìn ngươi không vừa mắt nhưng ta đánh không lại ngươi”. Trong những tình huống đó, hai người cãi nhau, càng ầm ỹ càng hung hăng. Có người vây xem, có người hỗ trợ, có người châm ngòi thổi gió, có người hảo ý khuyên giải. Cuối cùng nếu không phải là trở thành một đám kéo bè kéo lũ đánh lẫn nhau cũng là quay sang chửi mắng lẫn nhau.
Nhưng lần này quy cách cãi nhau hiển nhiên cao hơn vài bậc. Những người tham gia đều chỉ có một mình, không có người hỗ trợ. Bọn họ đều là lấy một địch toàn bộ, hơn nữa đối tượng mắng chửi cũng không phải chỉ có một, mở miệng đều là nhả đạn, nhắm vào tất cả mọi người.
Còn có một điểm trọng yếu, lần này đấu tranh anh dũng, tất cả đều là nữ nhân.
[ bang phái ] Mạch Thượng Sắc Vi: Tiểu Kiều kia cùng Tuyết Cơ lúc trước quan hệ rất tốt, sao giờ lại ầm ĩ vậy?
[ bang phái ] Bạch Ánh Trăng: Nữ nhân với nữ nhân, quan hệ chỉ như gió thoảng mây bay, chính bởi miếng xương ống Đế Tu, khiến một đám chó cắn loạn lẫn nhau.
[ bang phái ] Ngàn Sơn Mộ Tuyết: Đại tẩu, ngài rất sắc bén …
[ bang phái ] Ăn No Chống Sổ Kiếm Tiền: A a, nhiều nữ nhân như vậy đều dấn thân vào cùng hắn JQ, hạnh phúc của ta phải làm sao bây giờ…
[ bang phái ] Thanh Quân: Là do Đế Tu ?
[ bang phái ] Hoàng Sắc Yêu Đồng: Đúng vậy, hắn nói “Tìm một nữ nhân, tới Thánh Thành nhận ‘Ngàn năm chờ đợi’” vì thế, thế giới hỗn độn .
[ bang phái ] Phật Di Lặc: Ta vừa liếc qua Thánh Thành một cái, thật sự là hoa cả mắt, hầu như nữ nhân toàn khu đều ở đó. A di đà phật.
[ bang phái ] Bạch Cốt: Hòa thượng nổi sắc tâm.
[ bang phái ] Phật Di Lặc: Không phải vậy, các cô nương đều tới đó vì hắn, ta chỉ là nhất thời ghen tị nổi sát niệm mà thôi.
[ bang phái ] Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: Giết ai, Đế Tu?
[ bang phái ] Phật Di Lặc: Đương nhiên là giết các cô nương đó. Ta đánh không lại đồ tể đầu lĩnh.
[ bang phái ] Ăn No Chống Sát Giết Người: Đó là đàn cọp mẹ. Ngươi xem kênh thế giới mắng nhau thành cái dạng gì rồi .
[ bang phái ] Ăn No Chống Đánh Nước Tương: Ta hiện tại buồn vui lẫn lộn.
[ bang phái ] Ngàn Sơn Mộ Tuyết: Vì sao?
[ bang phái ] Ăn No Chống Đánh Nước Tương: Buồn là, cả đám lão hổ đó không có lấy một người là của ta. Vui là, may mắn là không có, chứ nếu không, ta nhìn thấy nàng ta cũng tới vì Đế Tu, chắc chắn sẽ cao huyết áp.
Thì ra là thế.
Tất cả nữ nhân đó đều là vì hắn nha. Dĩ Mạch than nhẹ một tiếng.
《 Càn Khôn 》 xây dựng một thế giới hư ảo mà lại chân thật như vậy, làm cho những người chơi đặt mình trong đó có cơ hội đạt được tất cả những thứ mà hiện thực không có được. Hoặc khinh xe cầu mã tung hoành thiên hạ, hoặc ôm mỹ nhân trước hoa dưới trăng, hoặc quyền thế khuynh thiên, phú khả địch quốc. Cho nên trò chơi chẳng những có chính kịch ̣ anh hùng mỹ nhân, thần tiên quyến lữ, oan gia hài kịch, còn có bi kịch ‘tâm hướng minh nguyệt, nguyệt chiếu mương’*. (* ‘Ngã bổn tương tâm bỉ minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ’ : ý nghĩa tương tự như câu ‘Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’ ,nói đối phương không hiểu được tâm ý của mình.)
Giống như tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của động vật hoang dã —— kẻ mạnh làm vua. Trong thế giới hư ảo này, người chơi nữ lựa chọn bạn lữ cũng cân nhắc tới cấp bậc, thực lực, tài phú, địa vị, lực ảnh hưởng cùng với lời nói cử chỉ ,hành vi để làm tiêu chuẩn đánh giá một người.
Đế Tu là đại thần của toàn khu, sớm trở thành đối tượng tốt nhất trong mắt các cô nương. Có thể cùng hắn so sánh, hiện nay có lẽ cũng chỉ có một mình Thanh Quân.
Đáng tiếc Thanh Quân không thể trở thành thần tượng của bọn họ, bởi lẽ hắn lại coi trọng một kẻ tầm thường bị coi là gay, muốn thực lực không có thực lực, muốn phong tình không có phong tình, muốn gì cũng không có. Hơn nữa hai người bọn họ mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, ngay cả cơ hội chen chân vào cũng không có. Vì thế sự kiêu ngạo ương ngạnh cùng tùy tâm sở dục của Đế Tu hoàn toàn được bỏ qua. Lại còn được tán dương là ‘có cá tính, có mị lực’.
Hoàn mỹ đại thần thực hiếm có, ra tay được thì phải ra tay ngay.
Đế Tu ở kênh thế giới vừa nói xong câu kia, chỉ trong ba giây, các cô nương độc thân đều người trước ngã xuống, người sau tiến lên xuất hiện ở cửa Thánh Thành. Trong ba phút, cửa thành đã chật như nêm cối. Trong ba mươi phút, khóc lóc om sòm chửi đổng liên tiếp, tình cảm quần chúng mãnh liệt, ra tay quá nặng.
Mà hiện tại đã là ba giờ sau câu nói gây phong ba kia.
Dĩ Mạch ngồi trên Kỳ Lân của Thanh Quân chạy vào Thánh Thành, từ rất xa đã trông thấy một mảnh đủ mọi màu sắc quần áo, đông như kiến. Lại nhìn lại một loạt câu chữ trên kênh thế giới rất nhanh đã lướt qua trước mắt, hắc tuyến. Ngôn ngữ, thật là một môn nghệ thuật nha…
Chẳng qua, đã lâu như vậy, người khởi xướng đâu rồi ?
[ bang phái ] Ăn No Chống Sát Giết Người: Đồ tể đầu lĩnh gây oanh động xong lặn xuống nước, rốt cuộc hắn định làm gì?
[ bang phái ] Thuận Gió Bội Ngọc: Nhiệm vụ này nếu không nhận sẽ không kịp nữa, thời hạn 72 giờ, ít nhất phải làm 5 ngày đi. Lấy năng lực của hắn, làm gì mà đến tận bây giờ?
[ bang phái ] Bạch Ánh Trăng: Vì hấp dẫn sự chú ý của người khác đi, thật đúng là hợp với cá tính của hắn, thích gióng trống khua chiêng.
[ bang phái ] Ăn No Chống Sổ Kiếm Tiền: Ôi chao, nghiệt duyên…
—— Như vậy, trước khi ngươi tiếp nhận nhiệm vụ, nếu thay đổi chủ ý, ta có thể làm người thứ hai để ngươi chọn.
Dĩ Mạch bỗng nhiên lại nghĩ tới những lời khi đó Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng nói. Cô liếc mắt nhìn Cố Quân Thanh, chỉ thấy hắn bình thản tựa lưng vào ghế ngồi, tựa hồ, là đang cười…
Lúc này, Kỳ Lân xuyên qua đám người, tới tượng đá trước cửa thành thì ngừng lại.
Đế Tu đứng bên tượng đá, chung quanh là đám nữ nhân vòng trong vòng ngoài.
Một lát, trên hệ thống xuất hiện một hàng chữ vàng.
[ hệ thống ] Thanh Quân cùng Mạch Thượng Sắc Vi khiêu chiến nhiệm vụ “Ngàn năm chờ đợi”, mong hai vị hỗ trợ lẫn nhau để vượt mọi chông gai hoàn thành viên mãn nhiệm vụ.
Lúc này, Dĩ Mạch thấy Lười Dương Dương cưỡi một con cừu trắng giống như cây kẹo đường xuyên qua đám người, đang muốn chào hỏi, lại thấy hệ thống đột nhiên lại hiện ra một hàng chữ vàng.
[ hệ thống ] Đế Tu cùng Lười Dương Dương khiêu chiến nhiệm vụ “Ngàn năm chờ đợi”, mong hai vị hỗ trợ lẫn nhau để vượt mọi chông gai hoàn thành viên mãn nhiệm vụ.
[ thế giới ] Lười Dương Dương: … Ta… chỉ là đi ngang qua, ngươi tổ đội với ta làm gì…
[ thế giới ] Đế Tu: Ta tùy tiện click .
Thế giới lặng yên không một tiếng động gần ba mươi giây. Tiếp theo, khắc khẩu cùng bát quái bộc phát quy mô còn lớn hơn khi trước. Cũng có người đàn bà đanh đá chỉ tên nói “Lười Dương Dương, ta thấy ngươi một lần giết một lần” vân vân.
“Ê ê, đừng có không phân rõ phải trái. Ta vô tội.” Lười Dương Dương rốt cục không còn sức tranh cãi buồn bực, vừa nhấc mắt, thấy Mạch Thượng Sắc Vi, kích động , “Nha, Sắc Vi, ngươi ở đây a. Thanh Quân cũng vậy.”
Thanh Quân: “Xin chào.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Dương Dương, đã lâu không thấy ngươi online.”
“Ừ, lúc trước công việc đòi mạng, kết quả hôm nay vừa login đã bị người ta tổ đội.” Cô nhảy từ cây kẹo đường xuống, “Đây là nhiệm vụ gì? Phải làm thế nào? Sao chúng ta lại phải phân là hai đội, hợp cùng một đội làm cho nhanh.”
Dĩ Mạch hộc máu. Trong lòng âm thầm may mắn, hoàn hảo nhiệm vụ này không thể một đội bốn người làm, bằng không trong một đội có một đồ tể cùng một cầm thú, cô có thể chết không toàn thây.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Nhiệm vụ này dường như chỉ có thể hai người một đội làm…”
[ mật ngữ ] Lười Dương Dương: Giờ mới thấy rõ, nguyên lai là người lần trước cướp dâu trong hôn lễ của ngươi…
[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: … Rốt cục thì ngươi cũng thấy rõ.
[ mật ngữ ] Lười Dương Dương: Đây có lẽ là nhiệm vụ bản sao, phỏng chừng lát nữa có thể cùng gặp trong một bản đồ nha.
[ mật ngữ ] Mạch Thượng Sắc Vi: … Tới đâu hay tới đó đi.
Hai người nói chuyện xong, đổi sang kênh phụ cận.
Lười Dương Dương: “Ách. Ta hoàn toàn không hiểu làm như thế nào.”
Đế Tu: “Đi theo ta là được.”
Lười Dương Dương: “Được…” Dứt lời thu cừu nhảy lên Thao Thiết của Đế Tu, hai người tuyệt trần mà đi.
Dĩ Mạch quay đầu nhìn lại phía Cố Quân Thanh, nghĩ nghĩ, nói: “Hay là… nhiệm vụ này ngày mai chúng ta hãy làm?”
“Em sợ hắn sẽ đánh nhau với anh sao?” ngón tay thon dài của hắn nắm chén cà phê, cười hỏi.
“… Em sợ lát nữa sẽ phát sinh chuyện tranh đoạt quái linh tinh thôi.”
“Nếu nương tử muốn tránh xung đột, vi phu nhường hắn vậy.” Hắn trêu chọc.
Nghệt mặt. Ta không có gian tình, vì sao lại phải lo lắng …
Dĩ Mạch lại tập trung chú ý vào trò chơi, xem nội dung nhiệm vụ.
Nhiệm vụ nhận được từ NPC Kính Vũ tên là [ Tư cách thử luyện ].
Nhiệm vụ yêu cầu rất đơn giản. Thu thập ba loại vật phẩm đánh quái rơi ra. Quái vật cấp bậc cũng không cao, đều là khoảng cấp 130. Tài khoản Mạch Thượng Sắc Vi này, nếu dùng dược, cũng miễn cưỡng đánh được.
Chẳng qua, những vật phẩm đó thuộc loại vật phẩm buộc định, nói cách khác hai người phải tự mình đánh.
Hơn nữa, biến thái nhất là —— mỗi loại cần 999 cái…
“Vì sao lại phải nhiều như vậy…” cô oán giận.
Thanh Quân đưa cho cô mười bao bổ huyết đan dược mua bằng nhân dân tệ, an ủi nói: “Treo máy đi, thuận tiện có thể giúp em thăng cấp.”
Đúng lúc này, di động Dĩ Mạch vang lên, số máy báo là số máy của phòng ngủ.
Cô nhấn phím nghe, nghe thấy thanh âm Lý Thiến có chút lo lắng.
“Dĩ Mạch, khi nào thì mày về?”
Cô nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.”Ách, có lẽ phải muộn chút nữa…”
“Mau trở lại, các ban phụ trách sinh viên đột nhiên đến kiểm tra phòng.” Lý Thiến vội vàng nói.
“Kiểm tra phòng? !” Dĩ Mạch ngẩn ra. Bất an trong lòng bỗng nhiên nổi lên.
Cô lo lắng kéo tay áo Cố Quân Thanh.
“Làm phiền anh, đưa em về.”
***************
48. Kiểm tra phòng × mê cục
Người ta luôn thấy đại học C tác phong cùng kỉ luật rất tốt, bởi vậy chuyện nửa đêm còn kiểm tra phòng, ở đại học C là rất hiếm khi xảy ra.
Mười một giờ mười phút, giáo vụ chủ nhiệm Hạ Hải biệt danh Hạ Mập Mạp bụng tròn vo đứng ở cửa phòng kí túc xá nữ 512. Hé ra một bộ mặt âm trầm hỏi: “Ai là trưởng phòng?”
Nguyên Viên mặt không đổi sắc từ trên giường nhô đầu ra, lạnh lùng đáp một tiếng: “Là em.”
“Phòng ngủ thiếu một người, đi đâu vậy?”
“Đâu có thiếu người ?” Lý Thiến nhíu mày, “Cô ấy đang tắm, thầy không nghe thấy tiếng nước sao?”
Giáo vụ phụ trách hệ Quảng Cáo năm thứ ba Dương Xu là là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, luôn luôn hiền lành khoan dung với sinh viên, lúc này ngáp một cái liền bổ sung: “An Dĩ Mạch đang tắm sao? Lần sau nên tắm rửa sớm một chút, đừng để trễ như vậy. Hạ chủ nhiệm, chúng ta đi kiểm tra phòng khác, sau đó về nghỉ ngơi sớm chút, kiểm tra muộn quá sẽ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của sinh viên.”
“Tắm rửa?” Hắn híp mắt, tiến lên vài bước, đưa tay muốn đẩy cửa ra, đột nhiên Đường Tiểu m hét lên một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng.
Hạ mập mạp bị tiếng hét sắc nhọn kia dọa tay run lên. Cả giận nói: “Kêu cái gì?”
“Có… Có con gián…” Cô run run nói, tung chăn lên, một vật nhỏ nhỏ đen tuyền bay theo hình vòng cung, vô cùng chuẩn xác hạ trên đầu Hạ mập mạp. Chỉ thấy hắn oái một tiếng nhảy lên cao tới ba thước, vội lùi khỏi cửa phòng vệ sinh. Nhất thời khiến ọi người một mảnh thổn thức.
Cái loại dáng người hình cầu này dưới tình huống đặc thù cư nhiên cũng có thể bộc phát khả năng nhảy cao như tuyển thủ… Thật đúng là, tất cả đều có thể xảy ra a.
Vật nhỏ màu đen kia im lặng phơi thây dưới ngọn đèn, nhìn cẩn thận, thì ra chỉ là một cuộn chỉ màu đen quấn hình chữ thập.
“Làm cái trò gì vậy!” Hạ mập mạp vì vừa rồi thất thố thẹn quá thành giận, trách mắng.
“Vì em tưởng là con gián nha…” Tiểu m yếu ớt nỉ non.
Dương Xu tiến lên, cầm tay nắm cửa phòng vệ sinh, dùng sức đẩy đẩy. Cửa khóa trái bên trong, hiển nhiên, bên trong có người.
Hạ mập mạp thấy thế, gương mặt hơi tái, ngượng ngùng rời đi, lúc gần đi không quên trách cứ một câu: “Đêm không về kí túc sẽ bị phạt, bao che cũng vậy. Gần đây tác phong và kỷ luật xuống dốc, các cô đều phải chú ý một chút.”
Dương Xu ở phía sau lại nói thêm: “Đúng vậy, sinh viên gần đây ngày càng thiếu kỉ luật.” Chờ thân hình to béo kia ra khỏi cửa liền quay đầu không tiếng động lắc lắc ngón tay với Nguyên Viên.
Nguyên Viên ngồi trên giường nhún vai buông tay.
Dương Xu nhíu mày lắc lắc ngón trỏ.
Nguyên Viên vươn hai ngón tay thành hình chữ V.
Dương Xu bất đắc dĩ lắc đầu đóng cửa mà đi. Ba người phòng ngủ 512 như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
Mà trong nháy mắt khi cửa phòng vừa đóng lại, cửa buồng vệ sinh bị luồng gió thổi bật mở…
Lý Thiến: “Vừa rồi đúng thật là chỉ mành treo chuông, Hạ mập mạp đã đụng tới cửa rồi .”
Nguyên Viên: “Tiểu m, diễn xuất của mày thật đúng là chỉ thiếu một chút là có thể đạt giải Oscar đấy, tiếng thét chói tai kia rất là đúng lúc.”
Đường Tiểu m: “… Lúc đấy tao đang cuống, nếu lão ta đẩy cửa ra thì lộ hết mất. Nếu nói diễn xuất, Dương giáo vụ mới là cao thủ ấy.”
Lý Thiến: “Tao cũng phục cô ấy, ‘kéo’ mà diễn như ‘đẩy’, cao thủ a…”
Đường Tiểu m: “Tóm lại, tránh được một kiếp.”
Lý Thiến: “Ai gia diễn kịch cũng chưa từng khẩn trương như vậy, thật sự là… “
Nguyên Viên lấy điện thoại gọi cho Dĩ Mạch. “Giải quyết xong rồi, mày không cần về đâu.”
Dĩ Mạch đầu kia điện thoại: “… Tao đã ở dưới lầu rồi.”
Nguyên Viên cả kinh, ngồi thẳng dậy, hạ giọng nói: “Ngu ngốc! Hạ mập mạp đang xuống lầu, chúng tao đã thật vất vả mới dấu giếm giúp mày được!”
Thấy vẻ mặt của cô, Lý Thiến cùng Tiểu m cũng kích động đứng lên.
“Tránh lão đi, dùng mọi cách, mày…” Cô còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của Hạ mập mạp —— “Ai trễ như vậy mới về kí túc? !”
Điện thoại bị ngắt, bên tai vang lên tiếng ‘u u’ trống không. Nguyên Viên nhăn mày, vội vàng mặc thêm quần áo, xuống giường, mở cửa chạy xuống dưới lầu.
Dưới lầu, ngoại trừ Hạ mập mạp cùng mấy người trong ban phụ trách sinh viên, còn có ba người.
Một người là Dĩ Mạch, vì chạy vội mà sắc mặt đỏ ửng. Đứng bên cạnh cô, là Cố Quân Thanh. Người còn lại là một ông già miệng cười rất vui vẻ, đang nói gì đó với Cố Quân Thanh.
Nguyên Viên trợn tròn mắt. Ông lão kia chính là viện trưởng trường đại học C, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi —— Vương Nho Tân.
Ông ta vì sao lại xuất hiện ở đây? Vào lúc này?
Hạ mập mạp vừa rồi còn hung thần ác sát lúc này hoàn toàn thay đổi cười như chó vẫy đuôi, vừa gật đầu vừa phụ họa viện trưởng. Hơi có chút kích động bắt tay với Cố Quân Thanh, còn quay sang mỉm cười với Dĩ Mạch bên cạnh.
Nụ cười kia giống như Mona Lysa mập mạp, khiến Nguyên Viên nhìn mà nổi da gà một trận.
Ông Vương lời ít mà ý nhiều, Cố Quân Thanh thản nhiên cười khẽ, Hạ mập mạp cúi đầu khom lưng, An Dĩ Mạch không lên tiếng một lời, chúng giáo vụ sống chết mặc bây. Chỉ chốc lát sau, hội đàm chấm dứt trong bầu không khí hữu hảo, những giáo vụ liên quan đã sớm mệt mỏi, lần lượt cáo lui.
Dĩ Mạch vẫy vẫy tay từ biệt với Cố Quân Thanh, vội vàng chạy tới, lao lên ôm lấy Nguyên Viên.
“Lần sau lựa lúc mà về.” ngữ khí oán trách. “Giải quyết xong rồi à?”
“Ừ, anh ấy biết viện trưởng, nên nhờ ông ấy tới nói đỡ giúp tao.”
Gần nửa đêm còn chạy tới nói đỡ cho? Nhìn ông già kia cùng Cố cầm thú kề vai sát cánh như đôi bạn vong niên, quan hệ giữa hai người bọn họ hẳn không phải chỉ đơn giản là ‘biết’.
“Như vậy, mày lấy lí do gì để được nói đỡ ?” Đi theo phía sau Nguyên Viên, Lý Thiến hỏi, “Giả mạo bà con xa thân thích của hiệu trưởng đại nhân?”
“Ách?” Bỗng nhiên , An đồng học đỏ mặt.
“Phải đó, tao cũng rất tò mò ~” Tiểu m ghé sát vào.
“Tiểu m, mày đã về?” Dĩ Mạch không dấu nổi sự kinh ngạc, cao hứng ôm cổ cô.
“Nhớ tao sao, hắc hắc.” Đường Tiểu m vô cùng thân thiết xoa xoa mặt cô.
Nguyên Viên: “Nghĩ lại chỉ sợ là kiểu lý do thoái thác như ‘Cô ấy là bạn gái của Cố Quân Thanh tôi, xin chiếu cố nhiều hơn’. Lấy loại mắt híp chỉ biết nhìn món lợi như Hạ mập mạp, tất nhiên đi vào khuôn khổ.”
Dĩ Mạch: “…”
Nguyên đại thần quả nhiên thực sắc bén. Chẳng qua người nọ nói không phải ‘bạn gái của tôi’, mà là…
—— Đây là vị hôn thê của tôi. Phải phiền Hạ chủ nhiệm chiếu cố nhiều hơn.
—— Nhất định nhất định… Kỳ thật ngủ lại bên ngoài cũng không phải không được, chỉ cần báo trước là được mà.
—— Là tôi nhờ bạn cùng phòng của cô ấy dấu giếm giúp, mong Hạ chủ nhiệm không lấy làm phiền lòng.
—— Làm sao có thể… Ha ha ha ha. Mấy cô bé này tình cảm thật tốt a.
Vị hôn thê.
Trong bóng đêm, vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ôn nhu mà còn thật sự.
Cô đỏ mặt, cùng ba người trở lại phòng ngủ, trèo lên giường, tim vẫn còn đập loạn. Nhớ tới hai người nói chuyện lúc trở về.
Cố Quân Thanh: “Kiểm tra phòng hẳn là không phải ngẫu nhiên.”
Dĩ Mạch: “Phải.”
Cố Quân Thanh: “Quen biết em, thời gian học giống em, từng học chụp ảnh, sinh viên đại học C. Có nghĩ được người không?”
Dĩ Mạch: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra.”
Cố Quân Thanh: “Việc kiểm tra phòng này, hẳn người đó cũng nhúng tay vào.”
Dĩ Mạch: “Có chút nghi ngờ, cần chứng thực.”
Cố Quân Thanh: “Vẫn là không cần anh giúp sao?”
…
Dĩ mạch nằm ngửa mặt, mở to mắt nhìn xung quanh tối đen.
Muốn ỷ lại hắn. Trong óc biết rõ không nên có suy nghĩ như vậy , lại luôn không tự chủ được nghĩ tới.
—— Em muốn tự mình thử xem.
—— Được rồi, tiểu thư Sherlock Holmes của tôi.
Miệng hắn đầy ý cười, nhìn về phía chính mình. Ba phần sủng nịch, bảy phần ôn nhu.
Đối với đại bộ phận sinh viên của đại học C mà nói, một ngày mới bắt đầu không có gì khác biệt so với bình thường.
Sáng sớm khoảng 5 giờ, di động của Lý Thiến vang không ngừng. Một câu “Ai gia” còn chưa nói ra miệng, đã nghe Lục Duẫn ở đầu kia la lớn “Ảnh chụp của An Dĩ Mạch lại bị người ta phát lên diễn đàn.”
Bốn người vội vàng bò xuống giường mở máy, vừa vào diễn đàn lại thấy màn hình tối thui.
Chỉ chốc lát hiện ra một con hồ ly híp mắt nằm úp sấp. Xoã tung cái đuôi, chân ngắn có túm lông trắng, trên đỉnh đầu lại có một cây nấm nhỏ. Dùng chuột kích vào nó, nó lại lười biếng nâng móng vuốt cọ cọ đầu, ưỡn lưng lăn qua tiếp tục ngủ. Cây nấm trên đầu nó dần dần to lên, rồi ngã nhào rầm một tiếng, lúc này con hồ ly lật người lại, ôm lấy cây nấm, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, vừa cắn vừa kêu một hàng chữ.
—— Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy Hồ Ly nào suất như vậy cắn nấm sao ~
Bốn người nghệt mặt.
Đây là cái gì?
Lý Thiến: “Lục Duẫn, đầu anh bị lừa đá sao? Ảnh nào, diễn đàn có vào được đâu.”
Lục Duẫn oan uổng nói: “Vừa quản lý viên phát tin tức đã nói lại có ảnh bị phát lên, nhưng xem ra…toàn bộ trang web đã bị người ta hack.”
Loại thủ đoạn này… Cộng thêm loại tình thú này…
Dĩ Mạch mở điện thoại, quát: “Lam Hồ Xa!”
“Ôi chao? Ta không làm gì cả nha ~” đối phương dùng giọng mũi, “Tiểu Nấm, đừng quấy rầy vi sư ngủ, buồn ngủ quá nha.”
Điển hình không đánh đã khai.
Dĩ Mạch cầm điện thoại, dở khóc dở cười.
Sáng sớm trong radio, thông báo kết quả kiểm tra kỷ luật đêm qua. Hạ mập mạp cầm microphone nước miếng bay tứ tung, điểm danh phê bình những phòng ngủ không tắt đèn đi ngủ đúng hạn. Về phần sinh viên không về, một chữ cũng không nhắc tới.
Sáng sớm có tiết học của Trương mặt ngựa, không đi không được. Dĩ Mạch đả thông hoàn toàn tinh thần, ra khỏi cửa.
Dọc theo đường đi có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng ngại khí thế mạnh mẽ của phòng ngủ 512, cũng không dám quá mức làm càn.
Tiểu m gắt gao kéo tay cô, thấp giọng nói vô số lần “Thực xin lỗi” .
Thật vất vả mới chờ tới lúc tan học. Dĩ Mạch liền nói muốn về phòng ngủ, lại tới tận sau giờ cơm chiều vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Tiểu m kỳ quái nói: “Dĩ Mạch đâu? Không phải nói về phòng ngủ sao, máy tính cũng không tắt lại chạy ra ngoài?”
Lý Thiến lắc đầu: “Sẽ không phải bị Cố đại tổng tài đưa đi rồi chứ. Nha đầu kia, di động cũng tắt.”
Nguyên Viên đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, trong mắt một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đêm… đã tới .
Cùng thời khắc đó, tại một trường đại học khác cách đó nửa thành phố.
Dưới bóng cây yên tĩnh, một nam sinh anh tuấn mặc đồng phục đại học K đưa tay ôm nữ sinh bên cạnh vào lòng.
Dĩ Mạch ngẩng mặt, trong nụ cười lộ ra vài phần quyền rũ khó gặp.
Đôi môi của cô mềm mại như đóa hoa còn đọng sương sớm.
Cô nhẹ giọng gọi.
“Trầm Hãn.”
Xem tiếp: Chương 49