41 Bầu trời trên đỉnh núi Mục Thiên Nhai vẫn đắm chìm trong tiếng hoan hô, nhưng, hai đạo thân ảnh khác rất nhanh xuất phát tới sường núi. Ô Nhã theo phía sau Long Thanh Thanh, thình thoảng lại nhìn về đỉnh núi một chút: “Chủ nhân, đám ngươi kia thật là vô pháp vô thiên, đến bây giờ còn làm ầm ĩ, quay về nô tỳ sẽ nhất định giáo huấn cho bọn họ một bài.
42 Ô Nhã đâu có thể dễ dàng dừng tay, huy động trường tiên, đánh về phía Bách Hiểu Thông…… “ Ô Nhã dừng tay. ”Tay Thanh Thanh cầm lấy cổ tay của Ô Nhã. “ Chủ Nhân!!”Ô Nhã quay đầu lại, buồn bực nhìn Thanh Thanh.
43 Long Thanh Thanh từ Mục Thiên Nhai phải bắt kịp đội đón dâu, mất đến nửa ngày, sau đó cùng Ô Mông đã dung dịch thành nàng trao đổi thân phận, Ô Mông lấy thân phận nha hoàn hồi môn – Mông nhi đi theo nàng.
44 Long Thanh Thanh bị cự hôn trước mặt mọi người ngay tại cửa Sở Vương phủ, nguyên nhân đúng là Sở Vương yêu vẹt đến khờ dại, muốn thú vẹt làm thê chứ không muốn chưa nàng.
45 ” Biện pháp?” Sở Ca hồ nghi ngẩng đầu lên, nhìn Lưu ma ma. ” Vương gia có thể thú Ngưng nhi, đương nhiên cũng phải thú luôn nữ nhân kia. ”Lời nói của Lưu ma ma không lớn những khiến ọi người đều nghe được.
46 Thanh Thanh được hỉ nương dìu đỡ, tiến vào Sở Vương phủ, hành lang đi qua cũng thật dài, đến khi tới tiền sảnh, lại bị chặn ở cửa. “Sườn phi tạm thời hãy chờ ở cửa, Vương gia phải cùng Vương phi trước.
47 Tại lúc chỉ có tiếng không khí hút, Thanh Thanh chỉ cười cười khẩy không để ý, được, về sau có thể tiết kiệm không ít võ mồm. Nàng bái thiên bái địa, nhưng không có giao bái vợ chồng!“Này…….
48 Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Ồn áo một ngày, rốt cuộc bức tranh màn đêm đã buông xuống một dấu chấm tròn. Long Thanh Thanh ngồi trên chiếc giường lớn ở trong phòng, nhìn khắp thấy không chỗ nào không phải màu đỏ thẫm chói lọi…….
49 Thanh Thanh nhẹ nhàng nhướn mày, đứng lên, đưa tay tháo những chiếc trâm đồng rườm rà, ngay trước mặt Sở Ca, từng chút một chút một bỏ những thứ rườm rà trên người.
50 Nắng sớm, ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu xuống, nhẹ nhàng xuyên qua màn hồng vào bên trong………… Chim chóc đậu trên cành bắt đầu cất tiếng hót chiêm chiếp, Sở Ca chậm rãi mở mắt dậy, ánh mắt hơi di chuyển, ánh mặt lướt qua trên khuôn mặt bên mặt mình đang yên tĩnh ngủ say, không khỏi dừng lại.
51 Ngón tay trắng nõn thon dài nâng hai má của nàng lên, Sở Ca nghiêng người, gần sát với Thanh Thanh hơn, mắt phượng tràn đầy tà khí: “Ngươi không biết là đã muộn rồi sao? Ngươi đã trọc giận bổn vương, vừa làm xong liền rời bỏ đi, hôm nay làm sao có chuyện tiện nghi như vậy.
52 Nghe lời nói của Sở Ca, Thanh Thanh có chút giật mình, hóa ra………… Có chuyện như vậy sao? Sở Ca vuốt ống tay áo một chút, chậm chậm đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra, tay hắn tìm kiếm cái gì đó ở bên ngoài, giống như đang vẫy một cái gì đó.
53 ở Ca lại tiếp tục sự nghiệp giả ngu của hắn, mà Thanh Thanh thì lại ở bên giường rời đi. Nhìn lên trời, chắc không lâu nữa Lưu ma ma cũng đến đây. Thanh Thanh thay đổi y phục mới, qua loa sửa lại tóc, sau đó chỉ chờ tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.
54 “Ôi, tiểu tổ tông của ta, người mau thức dậy đi. ” Lưu ma ma chạy nhanh đến, lôi Sở Ca vừa muốn ngủ tiếp ngồi dậy. “Vương gia, người đã quên, tối hôm qua nhũ mẫu nói với gì người rồi hả.
55 Edit: Thạch Vi BạchLưu ma ma mỉm cười, nhìn Vương ma ma rời đi, rồi sau đó, quay về đứng trước Sở Ca, nói: “Vương gia, nhũ mẫu hôm nay có chuẩn bị cho ngài huyết yến thượng đẳng, bây giờ, Bát Vương gia cũng đúng lúc ở đây, chi bằng hai người cùng đến tiền thính dùng đồ ăn sáng.
56 Edit: Thạch Vi BạchSau khi tất cả mọi người đã rời đi, Ô Mông liền vội vàng đóng cửa lại. Tức giận hắn kiếm chế lại bắt đầu bùng phát, cho dù mặt của đám người Sở vương phủ có bị bầm thây vạn đoạn cũng không đủ dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.
57 Edit: Thạch Vi BạchCâu nói của Long Dật Vũ khiến ấy huynh đệ cùng lúc nhìn về phía Long Dật Tĩnh, tất cả đều chờ câu trả lời của hắn. Trận đánh ở Mục Thiên Nhai, đối với người của Long Đường, không còn nghi ngờ gì khác, chính là một đả kích lớn.
58 Edit: Thạch Vi Bạch“Việc chọn người này, ta nghĩ, trừ ta ra, còn có lựa chọn nào tốt hơn? Lão Bát, ta biết suy nghĩ của đệ, nhưng mà hiện tại cũng không còn cách nào khác.
59 Edit: Thạch Vi BạchGiọt nước mắt bi phẫn tràn ra từ mắt Long Dật Minh, hắn hận bản thân bất lực, không thể ngăn cản bi kịch người thân tàn sát lẫn nhau!Long Dật Tĩnh nhìn hai mắt Long Dật Minh rưng rưng, trong mắt càng dấy lên nhiều sát khí.
60 Edit: Ngân HoàngBeta: LinhSở Vương phủ – Yến quốcThanh Thanh cầm lấy mặt nạ vàng do Ô Mông đưa tới, nhìn vào gương đồng nhìn Ô Mông đã dịch dung thành mình, nói: “Thuật dịch dung của ngươi càng ngày càng tinh xảo thật không uổng phí năm đó đem ngươi đưa đến Hà gia.