21 Giữa đêm khuya, gió nổi to. Lời nói châm chọc của kim diện nam tử*, trong bóng đêm tĩnh nặng lại thên phần sắc bén. Bách Hiểu Thông ngơ ngác nhìn về phía kim diện nam tử hướng tới, nhìn về phía cái cây khô.
22 Kim diện nam tử ánh mắt lướt qua trên mặt Long Thanh Thanh, một thân môn chủ ngạo nghễ cuồng quyến, làm cho hắn không khỏi cười nói: “ Nếu không như thế, sao môn chủ lại hiện thân gặp ta.
23 Thấy phản ứng quỷ dị của nam tử, Thanh Thanh khẽ nhíu mày…Hạ mắt xuống, nàng nhìn chiếc mặt nạ ở trong tay, vừa rồi tiếp xúc với nam tử đã đánh trúng nên bị lõm vào, mặt nạ tựa hồ vẫn còn rung động, ngay cả tay cầm cũng khẽ run lên.
24 Rung chuyển kinh động cả núi sông, ngôi chùa cũng bị phá nát biến thành bằng phẳng, mắt cũng bị cát bay mù mịt không nhìn thấy…“ Chủ nhân, chủ nhân…”Ô Nhã từ xa vội vàng chạy tới, nhìn bụi đất bốn phía mù mịt, lo lắng hô to.
25 Đầu xuân, trời vẫn như trước lạnh đến thấu xương, vẫn là một màu trắng mênh mông bát ngát. Sân tĩnh mịch, trong căn phòng lịch sự tao nhã, giờ phút này có một người ngồi đối diện với cửa sổ, những ngón tay nhỏ bé nâng quai hàm thanh tú, trên vai khoác một dải lụa trắng mỏng, một thân màu trắng, ngay cả khuôn mặt nhỏ dưới ánh trăng đều có chút tái nhợt, cả người cơ hồ dung nhập với tuyết ở bên ngoài.
26 Thanh Thanh thẳng lưng lên, quay trở lại, tay dễ dàng bắt lấy tay của Phiêu Phiêu, nói: “Thanh Thanh không muốn rời xa Phiêu Phiêu…. . ”Phiêu Phiêu hít một hơi thật sâu cười nói: “Nhìn xem ra đang nói cái điều ngốc nghếch gì vậy, điều này căn bản là chuyện không thể xảy ra.
27 Trong sảnh một mảnh sóng ngầm mãnh liệt, Long Thanh Thanh đột nhiên thay đổi bất ngờ, khiến mọi người ở nơi đây lâm vào cảnh sợ hãi. “Phế vật” trong ấn tượng của bọn họ quả kém xa nhiều lắm,có thể nói là một con người thay đổi hoàn toàn.
28 “ Nha đầu kia, chúng ta đều đã nhìn sai nó, quả nhiên là của cái yêu nữ kia! Nếu năm đó ta không đồng ý cho Nhị ca thú cái nữ nhân kia về, nếu không bởi vì nữ nhân kia…….
29 Mục Thiên NhaiLong Đường cùng Kim Ô môn quyết chiến, không chỉ nói đơn giản với Long Đường, thậm chỉ là cả Tề Quốc mà nói, đều là nhất kiện cực kỳ quan trọng.
30 Ngay giữa khi ánh sáng mặt trời đang bấu víu ở cuối chân trời, mọi người ở Long Đường đều kiên nhẫn chờ, nhưng Kim Ô môn môn chủ lại chậm chạp không thấy hiện thân.
31 Trên mặt đất, người trong Long Đường nghe thấy tiếng cười ở phía sau, những sắc mặt âm trầm xuống đầu đều ngẩng lên, ánh mắt trong không gian giống như đâm thẳng vào cẩm hoa y phục ở phía trước, nam tử mang mặt nạ vàng ròng……Long Dật Vũ lại âm lãnh lên tiếng: “ Ha hả, chỉ là cái môn chủ của con rùa môn thôi mà dám ở trước Long Đương phát ngôn bừa bãi, hôm nay khiên cho Rùa Môn các ngươi có đến mà không có về.
32 “Hừ!” Nghe được những ời này, Long Phiêu Phiêu cười lạnh, bả vai run lên, ngọn lửa thanh long quanh thân càng thên dữ dội, giương cung ngọc lưu ly trong tay với ngọn lửa nóng, nhiễm màu xanh, chậm rãi lên lên tay của Phiêu Phiêu, giống như hòa với nàng làm một.
33 Sắc mặt Long Phiêu Phiêu trầm xuống, bàn tay cầm chặt cự cung, Thần Long khí dao động. Năng lượng mãnh liệt chạy nhanh trong cơ thể, đây là cảm giác nàng chưa từng gặp bao giờ.
34 Đối lập với đám người Long Đường đnag hưng phấn, người trong Kim Ô môn chỉ bình tĩnh xem giữa sân, Ô Nhã nhíu hai hàng lông mày lại, nhưng không toát ra vẻ gì là lo lắng, nàng tin tường chắc chắn môn chủ sẽ giành được thắng lợi.
35 Đối mặt với hàng ngàn mũi tên đó, Thanh Thanh cười, Thần Long khí trong cơ thể đột nhiên bay lên cao, trong phút chốc ngăn lại sức mạnh của nó, làm cho tất cả rơi xuống.
36 Long Thanh Thanh hạ thấp mắt, nhìn Long Phiêu Phiêu đang hôn mê…Lại ngẩng đầu lên, nhìn Long Dật Vũ đang nhằm tới chính mình, còn có mấy người đã chạy khỏi bãi đất, cùng bảy vị lão gia của Long Đường đi tới, trong mắt cười lạnh: “Rốt cuộc cũng ngồi không yên sao?”“Vô liêm sỉ!”Long Dật Vũ tinh tường nghe rõ được hàm ý khinh thường trong lời nói và ánh mắt Long Thanh Thanh, sắc mặt trầm xuống, hắn biết chính mình không thể thắng, nhưng ít nhất muốn đem Phiêu Phiêu đoạt lại, bằng không hắn không còn mặt mũi gì trở về.
37 Những đám mây tan dần, một ánh sáng màu vàng chói mắt từ trên trời chiếu xuống đất, rọi lên người Long Thanh Thanh… Năng lượng quá lớn làm cho không khí liên tục rung động, thậm chí đỉnh núi cũng đung đưa, tựa hồ ngay cả Mục Thiên Nhai cũng có nguy cơ sập xuống.
38 Long Dật Minh lảo đảo đứng dậy, hắn đi về phía trước vài bước rồi lại ngã xuống, vẻ kinh ngạc thoảng hiện lên trên mặt hắn: “Ngươi có ý gì?” Thanh Thanh vỗ vỗ đầu kim long, quay người lại, ánh mắt đảo quanh bốn phía: “Còn nữa, với trận chiến này, càng có thể làm cho Kim Ô môn nổi danh thêm nữa chứ?”“ Ngươi….
39 Trong lòng nảy ra ý định muốn trốn tránh, đòn công kích hung hãn kia, đánh trúng ngươi Long Dật Minh, lập tức, một ngụm máu tươi đỏ sẫm, tại nơi kẻ này đứng đã thu hút vô số ánh mắt kinh hãi, lồng lộn phun ra.
40 “ Kim Ô môn môn chủ, trận chiến hôm nay Long Đường bại, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đánh bại Long Đường là có thể phát ngôn bừa bãi. Ngươi phải nhớ kỹ: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.