41 Ngày qua ngày, Mie vẫn ở chỗ của tôi, còn tôi thì vẫn đều đặn chăm sóc cho cô ấy. Cái khoảng cách "tình anh em" kia luôn là cái hàng rào vô hình ngăn cách chúng tôi.
42 - Mie! Mie! Tôi về rồi đây!Tôi gọi cô ấy, rất nhiều lần. Hi vọng mình sẽ được nghe tiếng ai đó nhẹ nhàng đáp lại. Nhưng không, tôi thấy có rất nhiều người ở đây, chuyện gì đang xảy ra thế này?- Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại đến đây làm gì? - Tôi kéo tay một người lại, cố gắng tra hỏi.
43 - Mie này, xin cô đấy! Cô mau tỉnh dậy đi có được không? - Tôi cứ vô lực mà gào to bên giường cô ấy. - Ngươi bảo bọn họ ra khỏi đây đi! - Tiếng Kris không to không nhỏ nói như ra lệnh.
44 Đôi mắt nhỏ kia khẽ chớp động, Mie đã tỉnh. Đây là thời khắc mà tôi mong chờ nhất. Sau khi đảo một vòng, ánh mắt cô ấy rồi cũng di chuyển về phía tôi, giọng cực kì yếu ớt :- Yul? Không lẽ anh cũng lên thiên đàng với tôi rồi sao?Tôi lắc đầu, cầm lấy bàn tay của cô ấy, cười khổ :- Mie ngốc! Thiên đàng gì chứ? Cô và tôi đã chết lúc nào đâu?- Sao người tôi gặp lại đầu tiên luôn là anh nhỉ? - Mie cười, nói giọng nửa đùa nửa thật với tôi.
45 Tôi là Jay, ừ thì chắc chắn có ai đó sẽ thắc mắc là vì sao thời gian này không còn thấy tôi xuất hiện nữa. Tôi đã trở về nhà. Bản thân ban đầu chỉ nghĩ đơn giản là mình sẽ về và giải quyết những chuyện ở đây.
46 5 NĂM SAU. . . - Giết hắn cho ta!- Thủ lĩnh, xin hãy tha mạng! Tôi không dám nữa. . . Mặc cho tên đó la hét cầu xin thế nào thì ý tôi đã quyết thì không thể nào rút lại.
47 Làng yêu sói, đã lâu rồi tôi cũng không đặt chân đến đây. . . Những lần trước đến đây nếu không vì đánh nhau thì cũng là vì giao chiến. Duy chỉ có lần này là tìm người.
48 Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã hơn năm năm rồi. Con của Mie đã lớn, cô bé có nét rất giống mẹ và cực kỳ thông minh. Ừ thì mọi thứ đã thay đổi như vậy đấy, nhưng.
49 Từ lúc có cục cưng, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn. . . Này nhé, Yul là ba nuôi của con bé, anh ấy rất cưng chiều con tôi. Yul luôn xem bé May là con ruột của mình, dù cho.
50 Những gì cần thấy, tôi đã thấy. Và những gì không muốn thấy thì tôi cũng đã chứng kiến hết rồi. . . Tại nơi này, vốn dĩ là nơi tôi hẹn gặp với bé con hôm trước, cuối cùng lại trở thành nơi tôi chứng kiến cảnh chị cùng tên người sói ấy đứng ôm nhau thật tình cảm.
51 Phải mất biết bao nhiêu lâu mới có thể gặp lại nhau. . . Nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Tôi không thể nào tin được, Jay lại lạnh nhạt với tôi.
52 - Dừng lại! - Tôi đi đến, lên tiếng can ngăn. - Lại là anh, thật là. . . Chẳng lẽ anh định ra oai, gánh vác việc này luôn à? - Jay hất hàm nói. - Cậu đừng giở cái giọng đó ra mà nói chuyện với tôi.
53 Tên người sói ấy dẫn tôi lên một ngọn đồi, hắn rốt cuộc là muốn nói gì với tôi nữa đây?Có lẽ lúc này tất cả lời nói của hắn chỉ là ngụy biện thôi, nhỉ.
54 Có một sự việc khủng khiếp đang diễn ra ở đây. . . Người sói và ma cà rồng đang tụ tập rất đông, tôi đang có một dự cảm chẳng lành cho việc này. Về phía gia tộc người sói, có thủ lĩnh tộc yêu sói, đầy đủ mọi người.
55 Tôi thực sự rất ghét trận chiến này. Cứ đánh mãi như vậy, thì giải quyết được cái gì chứ?Hay là chỉ khiến cho khoảng cách giữa tôi và chị ngày càng xa?Vì tôi là một ma cà rồng, vì tôi đang đánh nhau với người sói - những người mà chị luôn xem như người thân của mình kia.
56 Đã một tuần trôi qua, còn tôi thì đang trông đợi một phép màu. . . Từ ngày đó, tôi đã theo họ trở về nơi ở của Jay - tòa nhà của ma cà rồng. Bởi vì tôi muốn là người ở bên cậu, dù cho rất có thể cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
57 Tôi thực sự rất khó chịu, bản thân rất ghét cái cảm giác phải chờ đợi như thế này. Đã chờ cậu năm năm, vì cớ gì mà cậu lại bắt tôi phải đợi thêm lần nữa.
58 Có thứ tình yêu gọi là bỏ cuộc. . . Cuối cùng thì tôi cũng là một kẻ bại trận trong cuộc chiến ái tình này. Ơ mà có ai chiến đấu lúc nào đâu mà thua nhỉ? Từ đầu đến cuối, trái tim người ấy đâu dành cho tôi.
59 - Khi một con bò ngồi xuống thì ta biết chắc chắn rằng nó sẽ đứng dậy. Nhưng khi nó đã đứng dậy thì ta không thể biết được lúc nào nó sẽ lại ngồi xuống.
60 Vì trận chiến này đã khiến cho Kris tàn phế, đôi chân kia không còn cử động được. Anh đã từng nghĩ, đó là cái giá phải trả cho những việc mà mình đã gây ra.